Chương 22.2

Chương 22.2

Editor: Như Mộc Xuân Phong

Ngón tay hắn ở cửa mình mấp máy, mang dâʍ ŧᏂủy̠ sờ đến huyệt khẩu nhắm chặt phía sau, không nhanh không chậm mà vói một ngón tay vào.

"A ——" Ôn Hòa rên thành tiếng, không thể tin được mà nhìn về phía hắn, liều mạng lắc đầu, "Không được, không thể."

Thẩm Minh Diệc làm lơ phản kháng của cậu, giống như hung thú cầu hoan với giống cái của mình, duỗi đầu lưỡi liếʍ cằm Ôn Hòa, "Của tôi, huyệt nhỏ của bảo bảo phải là của tôi"

Vách tràng ẩm ướt cắи ʍút̼ ngón tay Thẩm Minh Diệc, thân thể Ôn Hòa cực kỳ mẫn cảm so với người thường, cắm hai lần đã bắn ra nước, Thẩm Minh Diệc lại bỏ thêm một ngón tay vào, trừu động như muốn nghiền nát miệng nhỏ của Ôn Hòa.

"Uhm a...... Thẩm Minh Diệc, a......"

Thẩm Minh Diệc hơi thở nóng bỏng, phần hông cách quần ma sát huyệt nhỏ trần trụi của Ôn Hòa, nước da^ʍ chảy ra ướt đầy quần hắn. Nam nhân ghé bên tai Ôn Hòa thở dốc.

"Bảo bảo, một chút nữa là tốt rồi, ngoan."

Ôn Hòa ghé vào đầu vai hắn, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, mông lại cao cao nhếch lên để Thẩm Minh Diệc mở rộng cho cậu.

Ba ngón tay đã cắm một hồi lâu, Ôn Hòa có chút chịu không nổi mà bắt đầu vặn eo.

"Cậu còn muốn cắm tới khi nào hả?"

Thẩm Minh Diệc đã sớm cứng đến phát đau, "Bảo bảo sốt ruột sao?"

Ôn Hòa mặt đỏ lên, cắn một ngụm trên bờ vai hắn, hiện ra dấu răng thật sâu.

"Nằm mơ, nếu cậu không làm thì buông tôi ra."

Thẩm Minh Diệc vỗ vỗ mông cậu, "Nâng người lên một chút."

Ôn Hòa nghe hắn nói xong, quỳ thẳng người lên, Thẩm Minh Diệc nháy mắt đem quần cởi sạch, lộ ra côn ŧᏂịŧ dữ tợn hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ thư sinh của hắn. Ôn Hòa nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn nữa, mặt đỏ như quả đào chín.

Thẩm Minh Diệc nâng mông cậu lên, chậm rãi ấn người cậu xuống, "Ngồi xuống, chậm một chút."

Huyệt khẩu đã bị khuếch trương đến ướt mềm, dươиɠ ѵậŧ Thẩm Minh Diệc dựng thẳng, cọ xát ở miệng huyệt vài lần để bôi trơn, sau đó giúp Ôn Hòa nuốt vào.

"A......" Ôn Hòa căng người, "Không vào được, lớn quá......"

"Sẽ được, bảo bảo của tôi giỏi nhất, sắp vào rồi, ngoan."

Thẩm Minh Diệc ngoài miệng nửa khen nửa an ủi cậu, thân dưới lại đỉnh thẳng lên trên, toàn bộ cắm hết vào.

"A ——"

Ôn Hòa ngẩng cổ, eo run run, chân đều sắp quỳ không nổi nữa, bầu vυ" vừa được hút sữa không bao lâu lại bắt đầu chảy ra, tí tách chảy xuống cơ bụng Thẩm Minh Diệc.

Thẩm Minh Diệc hai tay vuốt ve mông Ôn Hòa, dươиɠ ѵậŧ cắm ở hoa huyệt, miệng không ngừng bú sữa.

Dưới ánh đèn bị che khuất trên đỉnh đầu, Thẩm Minh Diệc không nhìn thấy rõ mặt Ôn Hòa, chỉ cảm thấy cậu vừa sắc tình lại mê người.

Cổ, bả vai, xương quai xanh, thậm chí đến 2 bờ vυ", không chỗ nào là không có ý câu dẫn hắn.

Hắn bắt đầu đỉnh lên, Ôn Hòa ôm hắn, bị làm một lúc cả trên lẫn dưới, trong miệng ngân nga tiếng rên mơ hồ.

"A, nhẹ một chút, nhẹ chút, a......"

Trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội, Thẩm Minh Diệc bị kẹp đến khó chịu, trán nổi đầy gân xanh, hắn nâng mông Ôn Hòa, đĩnh xương hông hướng lên trên mà đâm tới, toàn bộ đều nhét vào động nhỏ của Ôn Hòa, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh.

"A a, đừng nhanh như vậy......" Ôn Hòa bắt đầu phản kháng, "Thẩm Minh Diệc, a...... Sẽ, sẽ hư......"

Thẩm Minh Diệc đành phải chậm lại, hai tay ôm eo cậu không ngừng va chạm từ dưới lên.

"Sướиɠ quá, bảo bảo......"

Thẩm Minh Diệc thoải mái đến thở dài, hắn nằm xuống, làm Ôn Hòa ngồi ở trên hông hắn. Ôn Hòa đột nhiên mất đi ôm ấp nóng bỏng, có chút vô thố, mờ mịt mà nhìn Thẩm Minh Diệc.

"Ngoan ngoãn ngồi, để tôi cᏂị©Ꮒ em."

—----------------

Lượt đề cử, bình luận và chấm điểm của các bạn là động lực để mình ra truyện mỗi ngày <3

Mọi người nhớ bấm vào chuông để nhận thông báo chương mới nhé!