Chương 8: Tôi có thể làm cho em hạnh phúc

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Trì Khâm thích thú nhìn cô, tay vẫn đặt trên eo Lâm Miên, bầu không khí trở nên yên tĩnh, không còn chút nhiệt huyết nào.

Lâm Miên muốn anh rời đi trong cơn tức giận hoặc buồn chán, giống như cô đã từng gặp khi có những chàng trai tỏ tình, họ đều thế sau khi cô có ý từ chối.

“Ồ.” Cô nghe thấy Trì Khâm thản nhiên đáp lại.

“Nhưng tôi có thể làm cho em hạnh phúc.”

Giọng điệu của thiếu niên có chút kiêu ngạo, nói ra những lời như vậy khiến người ta đỏ mặt thót tim, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt lạnh lùng và tà ác của anh.

Lâm Miên nghẹn ngào trước sự vô liêm sỉ của đối phương, đứng dậy khỏi lòng anh, nghiêm túc nói: “Chỉ là phản ứng sinh lý thôi, người khác cũng sẽ như vậy.”

Xoay người định đi ra ngoài, cô thoáng nhìn thấy bộ đồng phục học sinh vẫn bình thản nằm trên ghế sofa, để ngăn anh lấy cớ này dựa dẫm vào cô lần nữa, cô vẫn giải thích vài câu: “Tôi không quan tâm đến quần áo và sự đền bù mà anh đã đề cập.”

Trì Khâm không nhúc nhích, ngồi ở trên sô pha nhìn cô gái thu dọn mình, như thể vừa rồi cô không phải người không thể cầm được nước mắt.

Lâm Miên chạm vào tay nắm cửa, lưỡng lự không nói ra hai chữ mà cô đang muốn nói, cuối cùng cô nhẹ nhàng cất tiếng: “Làm ơn.”

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại và chạy xuống cầu thang trong một hơi, tim cô đập dữ dội vì chạy quá nhanh.

Cô vỗ nhẹ vào ngực mình vài lần, vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cô sợ những gì mình vừa nói sẽ chọc giận chàng trai kiêu ngạo kia, và mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.

Nhưng cô vẫn phải làm việc chăm chỉ để nâng cao hiệu suất.

Cô quay trở lại lớp học, rồi phát bài trên bục thì chuông reo, một số nam sinh từ bên ngoài chạy vào phàn nàn: “Lại vào lớp rồi.”

Lâm Miên trở về chỗ ngồi, nhưng giờ nghỉ này quá dài đối với cô.

Sau lưng cô có một ánh mắt không thể bỏ qua, không cần nhìn lại cô cũng biết đó là của Yến Kinh, có lẽ lúc này cô ta đang nghĩ cách hành hạ cô như nào, hoặc có lẽ cô ta sẽ yên ổn vài ngày vì sự cảnh cáo của Trì Khâm ngày hôm nay.

Cô quay lại bục giảng, như đang ôm một cọng rơm cứu mạng, đây là con đường cô có thể kiểm soát tốt nhất.

Tuy nhiên, khi ra khỏi lớp, Yến Kinh xin phép được nghỉ và đến bệnh xá, một số học trò cũng trốn học với danh nghĩa chăm sóc cho cô ta. Lâm Miên đang đi loanh quanh và suy nghĩ về lực mà Trì Khâm đã dùng để ném cái ghế. Thật sự trông rất đáng sợ.

“Lâm Miên?” Đột nhiên cô nghe thấy có người gọi tên mình.

Quay người lại, cô nhìn thấy Từ Nhiên đang đứng ở cửa gọi cô: “Giáo viên tiếng Anh gọi chúng ta lên văn phòng.”

Lâm Miên đi theo và nghe Từ Nhiên hỏi cô về việc lựa chọn văn học và lý thuyết cho mỗi lớp.

Một tháng sau khi bắt đầu năm thứ hai trung học ở trường trung học trực thuộc, họ sẽ bắt đầu chọn môn học, Từ Nhiên là lớp trưởng, Lâm Miên đoán rằng giáo viên chủ nhiệm có thể đã yêu cầu cậu ấy đến và tìm hiểu về nó trước: “Khoa Văn.”

Từ Nhiên có chút kinh ngạc: “Tôi tưởng cậu biết cách lý luận.” Chàng trai nhẹ nhàng cười, tiếng cười vang đến bên tai cô khi họ sánh bước bên nhau: “Cậu không phải giỏi vật lý sao?”

Lâm Miên có chút xấu hổ: “Nhưng tôi học hóa học khá kém…”

Chàng trai im lặng một lúc: “Nếu cần, cậu có thể mượn vở của tôi.”

Hai người thản nhiên trò chuyện, Lâm Miên vốn đã định học văn, không có ý định tiếp tục học kèm hóa học, nhưng cô không thể bỏ qua người có lòng tốt ngay tại đây, đành cúi đầu cảm ơn chàng trai.

Khi cô đang đi lên cầu thang để lên tầng ba, cô tình cờ gặp một vài chàng trai đang đi xuống cầu thang.

Đồng phục của trường trung học trực thuộc có sự khác biệt tinh tế tuỳ theo từng lớp, huy hiệu trường nằm ở phía ngực, năm nay học sinh năm 2 là màu xanh và học sinh cuối cấp là màu vàng.

Lâm Miên nhìn thấy trước mặt mình là huy hiệu màu vàng, hơi ngẩn người ra sau, kết quả chỉ bước được nửa bậc thang, kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi chuẩn bị ngã xuống.

Cú ngã đáng sợ chưa đến thì đã có ai đó nắm lấy cánh tay cô và kéo cô vững vàng lại.

“Cẩn thận.” Lâm Miên nghe được giọng nói của Từ Nhiên, mở mắt ra, liền bị kéo lại bên cạnh cậu, hai người hơi gần nhau, dựa vào tường hành lang nhường đường cho đám nam sinh đang đi xuống lầu.

Ngay lúc Lâm Miên đang định nói lời cảm ơn với Từ Nhiên, cô liếc nhìn những người đang đi xuống lầu, nhìn thấy một đôi mắt đen lạnh lùng, cô cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu lại.

Cô nhìn thấy khóe miệng Trì Khâm hơi nhếch lên, hai người đi qua như những người xa lạ bình thường.

“Sao vậy?” Từ Nhiên nhìn cô gái ngơ ngác.

Lâm Miên lắc đầu, theo cậu ấy lên lầu.

“Sao lại cười?” Quý Ôn nhìn người bên cạnh đang mím môi, cười đến mức khiến đầu óc tê dại.

Trì Khâm vô thức xoa xoa ngón tay: “Cậu không hiểu đâu.”

Quý Ôn không chịu được vẻ kiêu ngạo của anh nên lấy điện thoại ra, kéo đến khung trò chuyện của Trì Khâm, cười nhạo anh: “Không hiểu? Đừng tưởng là em không nhìn thấy. Tên cô gái vừa rồi là Lâm Miên.”

“Người ta đang núp sau lưng cậu bé đó, anh còn đưa tay kéo ra hahahahaha.” Quý Ôn nhìn Trì Khâm vẫn đang lười biếng tựa vào tường, cười đến không đứng dậy được.

Anh ấy đứng cạnh Trì Khâm, nhưng có thể thấy rõ ràng anh đã đưa tay ôm eo cô gái: “Là người tự ái, chắc chắn anh đã phạm sai lầm.”

Trì Khâm đá vào mông Quý Ôn đang cúi xuống cười lớn, không chút sức lực: “Cậu cũng không cần biết.”

Ánh mắt Trì Khâm trở nên lạnh lùng, nghĩ đến hai chữ cuối cùng Lâm Miên nói khi anh ở trong phòng đó.

Làm ơn đừng xuất hiện nữa, hoặc làm ơn đừng ép buộc tôi nữa.

Tuy nhiên, Quý Ôn không biết, cậu bé phiền phức bên cạnh cô cũng không biết, và tất cả mọi người trên thế giới đều không biết.

Chỉ có anh và cô biết rằng chiếc qυầи ɭóŧ cô đang mặc đã bị thấm ướt khi cô ở bên anh.