Chương 7: Yêu? (hơi H)

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

"Đừng... nói nhảm." Lâm Miên hít một hơi, l*иg ngực tê dại khiến cô co rúm người lại, cô cố gắng co người lại để tránh những ngón tay nhanh nhẹn của anh.

Kết quả, âm thanh của nước tràn ra từ bên dưới cơ thể cô khi nơi đó cọ vào mặt bàn, tiếng nước ấy lại càng nghe rõ hơn khi ở trong căn phòng im lặng này.

Trì Khâm nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên cúi đầu, cười khẽ, ngón tay đang chơi đùa với núʍ ѵú của cô di chuyển xuống, bàn tay nóng hổi của anh vuốt ve đùi cô gái, cảm giác thật dễ chịu.

Anh nghiêng người về phía trước, áp sát vào bộ ngực đẫm mồ hôi của cô gái, để quần áo cọ xát vào bộ ngực căng phồng khi di chuyển, cố ý hỏi: "Vừa rồi là âm thanh gì?"

Lâm Miên kẹp chặt hai chân cô, không cho ngón tay của anh tiến về phía trước dù chỉ một tấc, nhưng tay của chàng trai cực kỳ khỏe, lòng bàn tay anh đã chìm vào giữa hai chân cô.

"Tôi sẽ kiểm tra thử."

Lâm Miên chỉ biết nhìn anh đến gần, đầu cô tựa lên vai anh.

Hai cơ thể không thể tách rời.

Những ngón tay dưới cơ thể cô từng chút một chạm vào lớp quần áo cuối cùng, cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, vuốt ve miếng vải ướŧ áŧ ở giữa qυầи ɭóŧ.

"Khốn nạn..." Lâm Miên cắn môi, khống chế lời nói trào ra, quay đầu chửi bới người bên tai mình.

“Chửi hay, tiếp tục đi.” Lời nói của Trì Khâm có chút lười biếng, ngón tay xuyên qua mảnh vải nhỏ chạm vào âʍ ѵậŧ của cô gái, vết nước từ mép qυầи ɭóŧ chảy ra, nhuộm ướt cả ngón tay anh.

Anh không ngừng di chuyển, dùng toàn thân bao bọc cô gái trước mặt, để những lời chửi rủa khe khẽ lọt vào tai và những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ áo.

Khi hai chân Lâm Miên dang rộng ra, chàng trai lại cố gắng tiến vào. Lúc này không khí thổi vào giữa hai chân cô, chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng của cô bị gió thổi vào, gió luồn vào nơi ướŧ áŧ khiến toàn thân cô run lên.

Viên ngọc nhỏ bên trong môi hoa bị chạm vào, ngăn cách bởi lớp vải thô.

"A... Đau quá!" Lâm Miên kêu lên.

Trì Khâm hài lòng cười một tiếng, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhào nặn, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay ấn âʍ ѵậŧ của cô gái vào trong, lớp da thịt thật mềm mại làm anh càng xoa thật mạnh.

Nghe Lâm Miên thở hổn hển bên tai anh, ngân nga như một con mèo con đầy du͙© vọиɠ đang bị kìm nén.

Hai chân Lâm Miên không ngừng run rẩy, theo chuyển động của tay anh, một cảm giác xa lạ, lạ lùng tựa như có dòng điện truyền đến bộ ngực của cô khi đang bị ngực chàng trai đè lên trên.

Điều đó tạo ra sự cộng hưởng đáng kinh ngạc.

Sau đó, cô chỉ cảm thấy toàn thân tê dại không ngừng, trong đầu cô hiện lên một cảm giác kɧoáı ©ảʍ, trước mắt cô chói lóa như có ánh nắng ngoài cửa sổ, khiến cô nhìn đến xuất thần.

Bụng dưới của cô rất nóng và căng trướng, như có rất nhiều nước chảy ra. Dù cho cô có kẹp chặt chân cũng không thể kiềm chế được.

Cô đã được cọ xát nơi đó để có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ.

Ý nghĩ đáng xấu hổ này khiến cô không thể chấp nhận được cho đến khi mất hết sức lực và cúi đầu trước mặt chàng trai.

Với một người ô chỉ mới gặp hai lần, nếu đếm trên hai bàn tay thì anh vẫn là người cô muốn tránh mặt nhất.

Từ khi được đưa lên tầng sáu đến nay, cảm xúc sợ hãi và kɧoáı ©ảʍ kéo dài bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát trong trạng thái xa lạ của cơ thể sau khi lêи đỉиɦ.

Lâm Miên không còn kiềm chế được nữa.

Cô dùng hết sức lực còn lại cắn vào vai chàng trai trước mặt.

Trì Khâm cứ đứng như vậy, ngón tay vẫn ở giữa hai chân cô gái, cảm nhận được sự đau đớn trên vai và che đi tiếng nức nở vẫn phát ra, điều này thực sự khiến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bên dưới của anh đã sưng tấy và đau đớn, lại càng thêm hưng phấn.

Vai anh ướt đẫm nước bọt hoặc nước mắt, anh nhìn người trước mặt đang khóc, toàn thân run rẩy, bỗng có một khoảng cách đột ngột sau khi thân mật thực sự khiến anh cảm thấy mềm lòng một chút.

Anh vỗ nhẹ vào tấm lưng thon thả của cô gái, nhẹ nhàng bế cô ngồi lên ghế sô pha.

Anh đặt Lâm Miên ngồi lên đùi anh.

“Đừng khóc nữa, chúng ta nói chuyện thôi.” Trì Khâm vòng tay qua phần eo mềm mại, nhẹ nhàng siết chặt.

Không biết cô gái này được nuôi dưỡng ở nhà như thế nào, thân hình mềm mại như một con búp bê nhồi bông, mà còn trắng trẻo và đầy nước.

Lâm Miên không để ý tới anh, chỉ ôm gấu váy đồng phục học sinh, khe khẽ nức nở.

Phản ứng trên cơ thể Trì Khâm lúc đầu còn chưa được giải quyết, bây giờ càng tức giận hơn, anh chậm rãi đưa tay lên xoa xoa núʍ ѵú của cô gái, cắn chặt răng hàm sau lưng đe dọa cô: “Nếu em còn khóc thì tôi sẽ bóp ngực em.”

Lâm Miên dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, vẻ mặt tức giận như muốn cắn chết anh, nhưng tiếng khóc của cô đột ngột ngừng lại.

“Anh đang nói cái gì vậy?” Lâm Miên vặn người thoát khỏi tay anh.

Trì Khâm nhìn thấy bộ ngực đung đưa của cô mà ghen tị, nhìn cô gái kéo dây áo ngực lên từng chút một, giọng điệu dịu dàng một chút: “Em theo tôi nhé?”

Lâm Miên tuy rằng chưa từng yêu, nhưng cô cũng biết đi theo không phải là một từ hay ho: “Yêu?”

Trì Khâm không ngờ một người hay khóc nhè và dễ bị bắt nạt lại bình tĩnh nhanh như vậy: “Hiểu là yêu cũng không sao.”

Trong mắt cô, họ đều giống nhau, đều quan tâm đến mọi người và có những phương pháp khác nhau để giữ họ ở gần mình.

Lâm Miên nhìn chằm chằm vào mặt anh, thấy khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ này không có cảm xúc nào khác ngoại trừ du͙© vọиɠ vẫn chưa tiêu tan, cô thì thầm với anh: “Tôi không muốn.”

“Nếu em thích lén lút thì cũng được thôi.” Trì Khâm thản nhiên nói: “Tôi sẽ xử lý cô gái trong lớp em trước.”

Lâm Miên đang cài cúc áo đột nhiên dừng lại, anh là Trì Khâm - học sinh kiêu ngạo nhất trường trung học trực thuộc, ngay cả những người xung quanh cũng không biết lai lịch của anh, họ chỉ biết anh được chuyển đến từ Bắc Kinh.

Nhưng đồng thời, anh cũng là nam sinh chói sáng nhất trường, vô số nữ sinh trong trường đã theo dõi mọi hành động của anh một cách bí mật lẫn công khai.

Có người tình nguyện làm mặt trăng, có người tình nguyện làm ngôi sao phụ, nhưng cô thì chỉ muốn rời xa bầu trời đêm.

Hoặc lướt qua màn đêm một cách yên bình.

“Tôi không thích.” Lâm Miên nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, Trì Khâm cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, vẻ mặt khó hiểu.

“Bởi vì tôi không thích anh.”