Chương 8

Ngôi nhà nhỏ này ngoại trừ không có ai, cậu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì đặc biệt.

Chờ đã, không có ai sao?

Chẳng lẽ hắn muốn

Giống như tia chớp

Ý nghĩ đáng sợ này khiến đồng tử Thời Sương bỗng dưng co rút lại.

Đánh dấu cậu?!

Tiếng nước càng ngày càng nhỏ, Thời Sương càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhất thời cảm thấy tắm rửa cũng không có mùi thơm, cậu có chút ngơ ngác tắt vòi sen, lấy khăn tắm lau tóc:

Trong lòng nghĩ xong đời, Hạ Hằng muốn đánh dấu cậu.

Mặc dù Hạ Hằng vẫn khống chế cậu từ cấp độ tinh thần, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với cậu quá nhiều.

Mà Thời Sương thường xuyên âm thầm cảm thấy may mắn vì điểm này, cậu thậm chí còn vụиɠ ŧяộʍ hoài nghi Hạ Hằng có phải là phương diện kia không được hay không.

Nhưng nếu đối phương quyết định đánh dấu cậu, điều đó có nghĩa là từ nay về sau cậu sẽ bắt đầu dựa vào pheromone của Hạ Hằng, thoát khỏi sự khống chế của Hạ Hằng sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

Mang tâm lý thấp thỏm, Thời Sương đi ra khỏi phòng tắm.

Hạ Hằng ngồi trên sô pha, đang nói chuyện phiếm với 996, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, omega tóc còn có chút ướt vội vàng đi ra, trong không khí còn tràn ngập mùi dâu tây nhàn nhạt, thấy thế, Hạ Hằng lập tức cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn trà làm bộ nhìn.

Hạ Hằng lấy tạp chí chặn mặt mình, trong lòng hỏi 996: "Thế nào, trông tao có phải rất tự nhiên không?”

996: 【Tuy nhiên, cậu đã cầm ngược tạp chí.】

Đáng ghét!

Hạ Hằng nhanh chóng đảo ngược tạp chí.

Mà đúng lúc này, hắn chú ý tới lúc đi ngang qua trước mặt mình omega cố ý thả chậm bước chân, còn quay đầu đang lén lút quan sát hắn.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt trắng sứ của Thời Sương đỏ bừng, hình như vừa mới tắm xong nên môi cũng hồng hồng, khiến đường nét khuôn mặt vốn thanh tú của cậu càng thêm sống động.

Hạ Hằng nâng tạp chí lên cao, cố gắng thuyết phục chính mình, vừa rồi đối phương khẳng định không chú ý tới vấn đề hắn đã cầm ngược tạp chí.

Nhưng trong lòng lại có một thanh âm nhỏ đang len lén nói:

"Thì ra cậu ấy còn có thể đỏ mặt?"

"Còn rất đáng yêu."

Vừa rồi Thời Sương đi qua, nhịn không được nhìn Hạ Hằng nhiều hơn vài lần, kết quả không nghĩ tới đột nhiên bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Cậu chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt, bước nhanh trở về phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Thời Sương dựa lưng vào cửa hít sâu vài cái, lập tức đi về phía bên giường.

Một giây sau, cậu nhận thấy những thứ trên bàn cạnh giường ngủ của mình dường như đã bị di chuyển.

Chai thuốc ngủ đã bị lấy đi và thay thế bằng một ly sữa, vẫn còn bốc hơi nóng.

Thấy thế, Thời Sương lập tức ngây ngẩn cả người, một loại cảm xúc không rõ ràng trong lòng mở ra, cậu đi về phía đầu giường, bàn tay theo bản năng đặt lên ly thủy tinh.

Sữa không phải là rất nóng, nhưng nó vẫn còn ấm.

Kể từ khi mẹ qua đời khi cậu tám tuổi, không còn ai giúp cậu làm nóng sữa vào ban đêm trước khi đi ngủ.

Sau khi giấc mơ của cậu bị phá vỡ ở tuổi mười tám, cậu bắt đầu bị alpha kiểm soát tinh thần trong hai năm, trong thời gian đó Thời Sương bị mất ngủ nghiêm trọng, cậu đã thử rất nhiều loại thuốc, sau đó dần dần bắt đầu miễn dịch với thuốc.

Cho đến hôm nay, trong phòng ngủ của ngôi nhà nhỏ mà mẹ cậu để lại, cậu nhìn thấy ly sữa nóng đặt trên tủ đầu giường, xuất phát từ phản ứng bản năng, hốc mắt Thời Sương bắt đầu nóng lên, khóe mắt dần dần bị hơi nước nhuộm ướt.

Loại cảm giác này Thời Sương đã thật lâu không cảm nhận được, hai năm bị đối phương khống chế, cậu chưa bao giờ chịu thua, cũng chưa bao giờ khóc, cậu gần như quên mất cảm giác rơi nước mắt là như thế nào.

Nhưng giây tiếp theo, Thời Sương hơi ngẩng đầu lên, ngăn chặn cảm xúc dâng trào.

Cậu bỗng nhiên tỉnh táo lại, tự hỏi tại sao Hạ Hằng lại làm như vậy?

Cho đến bây giờ, Hạ Hằng đã làm quá nhiều hành động mà cậu không hiểu, có đôi khi, cậu thậm chí còn cảm thấy "Hạ Hằng" giống như là thay đổi người khác.

Nhưng nghĩ lại, Thời Sương tự giễu cười cười, có lẽ là ảo giác của cậu mà thôi, trên đời này sao lại có chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy?

Con người làm sao có thể đột nhiên chuyển đổi giới tính?

Làm thế nào có thể đột nhiên tốt với cậu?

Có lẽ anh ta có thể bỏ một cái gì đó trong sữa.

Suy nghĩ một lúc, Thời Sương vẫn uống sữa.

Dù sao Hạ Hằng cũng có thủ đoạn, mình không chủ động uống, đến lúc đó nói không chừng anh ta sẽ rót sữa vào miệng mình.

Mang theo ý niệm này trong đầu, cậu nhận mệnh nằm trên giường, giống như phạm nhân trên đoạn đầu đài chờ hành hình, bất an chú ý đến động tĩnh ngoài cửa.

Đêm đến, mọi thứ đều im lặng ngoại trừ chiếc đồng hồ trên tường vẫn đang tích tắc!

Một phút trôi qua, Hạ Hằng không có động tác gì.

Hai phút trôi qua, Hạ Hằng không vào.

Năm phút trôi qua, Thời Sương nghi hoặc nằm trên giường không ngừng xoay người.

Nửa tiếng trôi qua, ngoài cửa ngay cả một chút động tĩnh cũng không truyền đến.

Một giờ trôi qua, Thời Sương rốt cục nhịn không được, cậu xuống giường, vụиɠ ŧяộʍ mở một khe cửa nhìn ra ngoài.

Đã sắp mười hai giờ, một ngày đã trôi qua, chẳng lẽ Hạ Hằng thật sự không có ý định trừng phạt cậu sao?

Sau đó, cậu nhìn thấy Hạ Hằng nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách, đôi chân dài duỗi thẳng, tựa hồ không có chỗ dựa, mặt che kín một tờ tạp chí, đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, hình như là.

Đang ngủ say.