Chương 9

Trán Thời Sương nhảy lên: " "

Mình trằn trọc một tiếng đồng hồ, không ngờ rằng đối phương đã sớm ngủ thϊếp đi.

Cậu không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện sẽ như thế này.

Vì thế, Thời Sương càng thêm kiên định suy nghĩ kia, Hạ Hằng có lẽ thật sự không được.

Ôm ý nghĩ này, cậu nằm trở lại giường và ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau, cậu tỉnh lại thì phát hiện đã là bảy giờ năm mươi, điều này hoàn toàn vượt qua những gì Hạ Hằng đặt ra cho cậu, có lẽ đã mấy tháng rồi cậu không ngủ dậy trễ như vậy.

Nghĩ đến đây, Thời Sương theo bản năng sợ hãi phản ứng của đối phương, có chút khẩn trương mở cửa phòng, chỉ thấy:

Trên sô pha không có một bóng người, mà Hạ Hằng thì cả người nằm sấp trên mặt đất, mặt dán sát vào mặt đất, vẫn ngủ say như trước, hoàn toàn không vì nửa đêm ngã xuống đất mà bừng tỉnh, kiểu tóc vốn luôn tỉ mỉ bởi vì tối hôm qua tắm rửa nên buông xõa xuống, tóc hắn thoạt nhìn rất mềm mại, mượt mà, giảm đi không ít khí thế sắc bén ngày thường của hắn.

Bộ dáng rất vô hại với con người và động vật.

Tư thế ngủ phóng đãng không kiềm chế này của Hạ Hằng khiến Thời Sương thật sự không nhịn được mà cong cong khóe miệng.

Thậm chí bản thân cậu cũng không nhận ra điều đó.

Hạ Hằng mơ thấy mình nằm sấp trên một tảng đá cứng, làm cho mặt có chút đau.

Sau đó, tiếng chuông điện thoại di động không ngừng rung đánh thức hắn từ trong mộng, Hạ Hằng còn đang nửa tỉnh nửa mê, ngay cả mắt cũng không mở ra, chỉ vươn tay không ngừng mò mẫm, lúc này mới phát hiện xúc cảm dưới tay một mảnh lạnh lẽo, còn rất cứng rắn.

Đang nghi hoặc, hắn sờ được điện thoại di động cũng lăn lộn trên mặt đất, mở mắt ra nhìn: Ồ, hóa ra hắn ngủ trên sàn nhà.

Không sao cả.

Mặc dù hắn tỉnh dậy trên sàn nhà thay vì trên chiếc giường lớn rộng 99.999 mét vuông vào ngày thứ hai sau khi trở thành bá tổng, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Hạ Hằng.

"Alo?" Hạ Hằng một tay chống mặt đất đứng dậy, nhận điện thoại, giọng nói còn mang theo một cỗ khí rời giường.

"Hạ tổng, Hạ tổng, không ổn! Không ổn lắm!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của thư ký Quý Nguyên kinh hoảng thất thố.

Hạ Hằng dụi dụi mí mắt, mấy câu này của Quý Nguyên hắn đều sắp miễn dịch rồi.

Đôi khi Quý Nguyên cho hắn một ảo ảnh giống ai hơn 996.

Quý Nguyên nói tiếp: "Hạ tổng, ngài mau xem hot search đầu tiên đi!”

Nghe vậy, Hạ Hằng mở màn hình ra, chỉ thấy trên hot search một dòng tiêu đề vô cùng bắt mắt:

Sốc!! Tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thiên Thịnh, top alpha hàng đầu Hạ Hằng thế nhưng vì tình yêu mà làm 0 !!》

Phía dưới là bức ảnh hăbs ôm bụng còn không quên mỉm cười đối mặt với ống kính.

Lần này, Hạ Hằng nháy mắt tỉnh táo:

Hắn nhìn chằm chằm nội dung kia hồi lâu, nói ra một câu như vậy với 996:

"Mày nói xem, bức ảnh này chụp cũng không tệ lắm."

996:【Đây có phải là mối quan tâm của cậu không?】

Hạ Hằng lắc đầu, vuốt cằm nói: "Nhưng không đẹp trai bằng tao.”

996:【】

Mỗi ngày đều trên bờ vực phá vỡ phòng thủ.

Lúc 8:20 sáng, tài xế đã chờ họ ở tầng dưới.

Hạ Hằng vừa ngồi lên xe, tài xế liền quay đầu hỏi hắn, "Hạ tổng, lát nữa đưa ngài đến công ty trước, sau đó đưa Thời tiên sinh về nhà sao?”

Nghe vậy, Hạ Hằng nheo lại đôi mắt hẹp dài, quay đầu nhìn về phía Thời Sương, tầm mắt có ý tứ thăm dò đảo qua đảo lại trên mặt đối phương, thẳng đến khi người sau bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, mới nghe Hạ Hằng nói:

"Không, hôm nay em ấy cùng tôi đến công ty."

Sau khi nghe được câu nói này của Hạ Hằng, Thời Sương trợn tròn mắt.

Trước đây nếu không có sự kiện cần cậu tham dự, alpha tuyệt đối sẽ không cho phép cậu xuất hiện ở nơi công cộng, chỉ nhốt cậu ở nhà, nhưng tại sao ngày hôm nay?

"Không phải chứ? Em có nghĩ tôi sẽ nuôi một người nhàn rỗi không?" Ngón trỏ thon dài của Hạ Hằng đặt lên cằm, khóe miệng nhếch lên, ngữ điệu nghe qua lại hết sức thiếu đánh.

Hắn biết Thời Sương rất phản kháng cái biệt thự kia, cũng cực độ chán ghét sự khống chế của nguyên chủ đối với cậu, đã như vậy, mình còn không bằng dẫn cậu cùng đến công ty.

Và sẽ không an toàn nếu cậu ấy ở nhà một mình.

Nhưng vì duy trì sự lạnh lùng của nguyên chủ, Hạ Hằng có thể sử dụng một chút ngôn ngữ âm dương để khiến hành vi của mình nghe không mang tính âm dương như vậy.

Chỉ là Thời Sương tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến câu nói âm dương của Hạ Hằng, cậu hơi sửng sốt, trong đôi mắt đẹp mắt hiện lên một tia sáng, do dự nói: "Anh đây là để tôi đi làm sao? ”

Hạ Hằng nhướng mày, lựa chọn sử dụng ngông ngữ âm dương đến cùng, "Có ý gì? Em cho rằng mình có thể chịu nổi sự vất vả trong công việc à?"

"Tôi có thể." Thời Sương hơi lắc đầu, mím đôi môi hơi nhếch lên, lông mi dài phủ bóng xuống dưới mắt.

So với cuộc sống đen tối đó, được làm việc như một người bình thường đơn giản là điều cậu mong ước.

Mấy sợi tóc đen mềm mại rơi xuống trước chiếc trán trắng nõn của Thời Sương, cậu cười như vậy, cả người đều trở nên nhu hòa, khiến Hạ Hằng nhất thời ngẩn người.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Nụ cười này không phải rất đẹp sao, bình thường tại sao cậu ấy lại không hay cười?

Trong khi đó, "Ding! "Một tiếng, âm thanh máy móc vang lên:

【Giá trị hắc hóa hiện tại của nhân vật chính giảm xuống còn 85】

Thanh âm này khiến Hạ Hằng lấy lại tinh thần, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, quay đầu lại.

Oán thầm, quả nhiên nhân vật chính là sinh vật năng lượng tích cực, "lao động vinh quang nhất" chính là phương châm của bọn họ.

Lập tức Hạ Hằng nghĩ lại, vậy nếu mình để cho cậu 996, giá trị hắc hóa của cậu trong một tuần có phải sẽ giảm xuống 70 không?