Chương 7

Bởi vì đây là một trong số ít những gì mẹ cậu để lại, cho nên Thời Sương vẫn giữ được nó cho đến bây giờ.

Hơn nữa bất động sản này thật sự quá tầm thường, cũng không bán được mấy đồng, cho nên em trai bại gia cùng cha khác mẹ kia của cậu Thời Mân chưa từng có chủ ý tới.

Mà Hạ Hằng lựa chọn như vậy là bởi vì biệt thự hắn thường ở cùng Thời Sương quá lớn, tính cả tầng hầm tổng cộng có bốn tầng lầu, một căn nhà lớn như vậy, cả tám trăm mét vuông, bên ngoài còn có một trang viên, vạn nhất đến lúc đó Thời Sương nghĩ không thông cùng hắn chơi "trốn mèo" thì làm sao bây giờ?

Trong căn biệt thự đó nếu không lái xe, thật đúng là không dễ tìm người.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Hằng cảm thấy còn không bằng dẫn Thời Sương đến căn nhà nhỏ mẹ câuh để lại cho cậu một đêm.

Hắn phải chắc chắn rằng đêm đầu tiên là một đêm Giáng sinh.

Mà Thời Sương sau khi nghe hắn báo ra địa chỉ kia, đồng tử khẽ run lên, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh thần sắc lạnh nhạt, nỗi sợ hãi cùng bất an chiếm cứ tâm thần trước đó nhất thời tiêu tan hơn phân nửa.

Cậu cũng không nói được vì sao, chỉ là bởi vì căn nhà nhỏ mẹ cậu để lại cho cậu, đối với cậu mà nói giống như là một nơi trú ẩn, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cậu cảm giác mình không chịu nổi, sẽ đến đó một lát.

Ngôi nhà thực sự nhỏ, nhưng nó mang lại cho cậu đủ sự an toàn, như thể mẹ cậu vẫn còn ở bên cạnh.

Cho nên khi Hạ Hằng báo ra địa chỉ kiagần như là phản xạ có điều kiện, nỗi lo lắng cũng tan biến.

Trên đường có chút kẹt xe, chờ đến căn hộ của Thời Sương, trời đã tối.

Đây là một căn hộ kiểu cũ, cửa sắt bên ngoài có chút rỉ sét.

Thời Sương dùng chìa khóa mở cửa sắt, trong không khí thoang thoảng hương thơm của đồ nội thất bằng gỗ.

Khoảnh khắc cậu bước vào nơi nhỏ bé nhưng yên tâm này, âm thanh từ phía sau đột nhiên nhắc nhở cậu rằng người đàn ông kia cũng ở đây.

Lập tức Thời Sương quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng trong bóng tối lối vào đang định thay giày, thăm dò hỏi:

"Anh không trở về sao?"

Ngữ điệu còn có chút run rẩy.

Hạ Hằng người này vô cùng âm tình bất định, mà hôm nay hắn đặc biệt khác thường, từ khi xảy ra chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không có trừng phạt cậu, điều này ngược lại càng làm cho Thời Sương càng thêm bất an, nếu như người đàn ông này ở lại, tất nhiên sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

Cho nên, cậu chỉ có thể ôm tâm lý may mắn hỏi đối phương có chuẩn bị rời đi hay không.

Nghe vậy, Hạ Hằng dừng một chút, liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói:

"Anh không yên tâm."

Thời Sương ngây ngẩn cả người, đồng tử bỗng dưng co rút lại, lo lắng cái gì?

Chẳng lẽ là

Anh ta lo lắng về mình sao?

Anh ta cũng sẽ lo lắng cho mình sao?

Hạ Hằng đổi đôi dép đi vào: "Trời tối như vậy, một mình anh lái xe trở về, anh không yên tâm.”

Thời gian sương giá: " "

Cậu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin được, thậm chí hoài nghi vừa rồi tai mình có vấn đề, cuối cùng cậu suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Anh có thể để tài xế đưa anh về.”

Hạ Hằng ngồi xuống sô pha, đưa tay cởi cà vạt, lắc đầu: "Trời tối như vậy, để anh một mình ngồi xe của người đàn ông xa lạ trở về, anh không yên tâm.”

Không khí đột nhiên im lặng.

Tuy rằng Thời Sương rất muốn nói tài xế kia đã thay anh lái xe hơn một năm, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, bởi vì xem ra Hạ Hằng quyết tâm muốn ở lại chỗ này.

Quả nhiên vẫn là cậu suy nghĩ kỳ lạ, Hạ Hằng làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu như vậy.

Nghĩ đến đây, Thời Sương siết chặt lòng bàn tay, cúi đầu, cằm nhọn khuất trong bóng tối, tự giễu cười cười, nhẹ giọng nói một câu, "Tôi biết rồi.”

Thấy đối phương vẫn ngồi trên sô pha cũng không có động tác tiến lại gần một bước, Thời Sương dứt khoát trực tiếp ôm quần áo đi vào phòng tắm, hôm nay cậu đứng trên sân thượng toát mồ hôi toàn thân, quần áo dính trên người rất không thoải mái, dù sao cậu cũng không rõ Hạ Hằng khi nào chuẩn bị động thủ, chi bằng đi tắm rửa trước, làm cho mình thoải mái một chút.

Cho dù chết, cũng phải làm một con quỷ sạch sẽ.

"Rất tốt," Thời Sương vừa đi, Hạ Hằng liền từ sô pha đứng lên, thăm dò nhìn trái phải một chút, cuối cùng đẩy cửa phòng ngủ Thời Sương ra, nói với 996: "Tôi muốn đảm bảo mục tiêu nhiệm vụ đêm đầu tiên an toàn.”

996: 【Cậu đã chơi Resident Evil nhiều quá phải không?】

Hạ Hằng bắt đầu tự mình tìm kiếm, "Tôi sợ trong phòng ngủ của cậu ấy có dụng cụ gì đó nguy hiểm, vạn nhất nửa đêm cậu ấy"

Đúng lúc này, giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn tìm thấy một lọ thuốc ngủ ở đầu giường Thời Sương.

Hạ Hằng đi qua, lắc lắc lọ, bên trong phát ra tiếng "leng keng", trong nháy mắt mở nắp chai ra, hắn nhíu nhíu mày, thần sắc khó có được nghiêm túc.

Viên thuốc màu trắng trong chai chỉ còn lại một nửa.

Điều này cho thấy Thời Sương mắc chứng mất ngủ trầm trọng và phải dùng thuốc để chìm vào giấc ngủ, hoặc cậu ấy đã từng thử...

Phòng tắm ướt đẫm hơi nước ấm áp, những giọt nước chảy dọc theo mái tóc màu màu mực của Thời Sương, hai tay cậu chống lên tường, thân thể mệt mỏi một ngày được thả lỏng, nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn nặng nề như cũ.

Vì sao hôm nay Hạ Hằng lại có nhiều hành động khác thường như vậy?

Anh ta định làm gì?

Hai câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Thời Sương.

Cậu bắt đầu nhớ lại thủ đoạn trừng phạt thường dùng của Hạ Hằng:

Nhốt cậu vào nơi tối tăm vài ngày, hạn chế tự do của cậu. Thậm chí lấy thuốc lá để đốt cậu.

Nhưng tất cả những điều này đều không có ý nghĩa gì, bởi vì Hạ Hằng không cần phải đưa cậu đến ngôi nhà nhỏ này.