Chương 6

Người trong ngực rất gầy, nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp, giống như một món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ, vẫn là "mùi dâu tây", nhưng giãy dụa rất lợi hại, Hạ Hằng chỉ cần hơi dùng sức là có thể đè Thời Sương lại, khiến cậu không thể động đậy.

Nhưng hắn không lựa chọn ôm Thời Sương càng chặt, mà là cúi đầu nhìn đối phương, thần sắc nghiêm túc nói một câu, "Đừng lộn xộn, cẩn thận một chút, anh sẽ sảy thai.”

Thời Sương: " "

Hệ thống 996:【】

Một người một hệ thống đồng thời hóa đá, chết lặng.

Nhân lúc Thời Sương sững sờ, Hạ Hằng dẫn cậu lách ra khỏi đám đông ánh đèn nhấp nháy dưới sự che chắn của vệ sĩ, không quên nói với hệ thống một câu, "Mày xem, tao không phải đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ sao? ”

Hệ thống 996: 【Cậu đã học được từ ai?】

Hạ Hằng: "Vô sư tự thông, cử một phản ba, hiểu không?” (Tự học mà không cần thầy, từ một ví dụ rút ra suy luận) :))

Từ sân thượng đến lối ra trên sân thượng còn rất xa, dọc đường đi có paparazzi cũng chụp ảnh, Hạ Hằng từ trước đến nay không sợ hãi, dù sao vừa rồi hắn cũng đã đủ mất mặt nên mới để bọn họ chụp ảnh, hắn chỉ đưa tay che mặt Thời Sương, miễn cho cậu lại bị kí©h thí©ɧ.

Sau khi vào hành lang trên tầng cao nhất của tòa nhà Thiên Thịnh, nhân viên an ninh đã chặn những paparazzi này ở bên ngoài.

Mà Quý Nguyên đi theo bên cạnh Hạ Hằng, nơm nớp lo sợ quan sát thần sắc trên mặt hắn:

"Hạ tổng, tối nay ngài có một bữa tiệc tối, hiện tại có muốn chuẩn bị không?"

Nghe vậy, Hạ Hằng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phát hiện những người xung quanh đều có vẻ sợ hãi.

Nhìn vào tin tức "mang thai" của hắn làm cho họ sợ hãi.

Tuy nhiên, xét đến việc hắn phải duy trì nhân thiết của nguyên chủ, cho nên Hạ Hằng cũng không có ý định giải thích, chỉ là từ trên cao nhìn Quý Nguyên một cái, khắc họa hết vẻ lạnh lùng của bá tổng diễn trò vô cùng nhuần nhuyễn, "Cậu cảm thấy tôi còn có tâm tình sao?”

Tất nhiên đó chỉ là lý do của hắn.

Việc cấp bách trước mắt của hắn là hạ thấp giá trị hắc hóa của Thời Sương xuống, hiện tại lại dẫn cậu đi tham gia bữa tiệc tối dưới ánh đèn sân khấu, không khác gì càng thêm nhục nhã cậu.

"Đẩy giúp tôi." Hạ Hằng nhìn đồng hồ, mang theo Thời Sương sải bước về phía trước, hắn cố gắng giữ vẻ mặt cứng đờ, cố gắng đảm bảo khi nói chuyện, ngoại trừ miệng, toàn bộ khuôn mặt không hề cử động.

"Mặt khác, những người trên lầu biết xử lý như thế nào chứ? Ngày mai, đừng để tôi thấy bất kỳ bài báo nào về vấn đề này.”

Thư ký ở một bên nghe vậy liên tục gật đầu.

Hạ Hằng ở trong lòng nói với hệ thống: "Đáng ghét, đây là cảm giác làm bá tổng sao? Khóe miệng dường như hơi co rút.”

996: 【Cậu có thể thử nói chuyện bình thường】

"Hạ tổng, bây giờ ngài có dự định gì?" Cuối cùng, thư ký lại ngẩng đầu hỏi một câu.

Hạ Hằng mang theo Thời Sương đi vào thang máy, ấn nút dẫn đến gara dưới lòng đất, "Về nhà.”

Sau khi nghe được hai chữ "Về nhà", Thời Sương theo bản năng hơi co rúm lại, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Về nhà" là hai từ mà cậu sợ nghe nhất.

Hoặc nơi đó không thể được gọi là "nhà".

Nơi đó âm u rét lạnh, ở bên ngoài phòng ngủ lấp đầy camera, quản gia và người giúp việc trong nhà đều là "Hạ Hằng" phái tới giám thị cậu, cuộc sống và nghỉ ngơi của cậu cũng phải nghiêm khắc dựa theo kế hoạch "Hạ Hằng" đặt ra cho mình, mười một giờ phải lên giường ngủ, bảy giờ sáng thức dậy, khi nào ăn cơm, khi nào phải ở trong phòng khách, khi nào phải trở về phòng ngủ.

Tất cả những điều này, đều không có tự do.

So với tra tấn trên thân thể, người này càng am hiểu khống chế tinh thần, giống như kiến trùng từng chút từng chút gặm cắn thân thể, cuối cùng cả người chỉ còn lại một thân thể trống rỗng.

Có lẽ đó là mục đích cuối cùng của anh ta.

Mà hôm nay, hành vi chạy trốn của mình khẳng định đã chọc giận đối phương, có thể khiến đối phương không tiếc từ chối bữa tiệc tối quan trọng như vậy, Hạ Hằng hiển nhiên là tức giận đến cực hạn, ngay cả một khắc cũng không nhịn được, trở lại "nhà" tất nhiên có thứ gì đó kinh khủng hơn đang chờ mình, cậu chỉ ngẫm lại liền cảm thấy không rét mà run.

Đúng lúc này, "Đinh!" Một tiếng, thang máy đến gara ngầm, cửa mở ra.

Toàn bộ hành trình Hạ Hằng đều cố gắng duy trì nhân thiết của bá tổng, mà bá tổng luôn không cúi đầu, vì thế dọc theo đường đi hắn đều nâng cổ lên cao, tự nhiên cũng không nhận ra vẻ mặt khác thường của Thời Sương.

Chỉ là ở trong lòng cảm thán nói: tiểu đáng thương, gầy như vậy, phỏng chừng bình thường ngay cả cơm nguyên chủ cũng không cho cậu ăn no, nhưng vừa rồi cậu nhất định lưu ý đến hành động hắn lựa chọn từ bỏ bữa tiệc tối dẫn cậu về nhà, hiểu ý người như thế.

Nghĩ đến đây, Hạ Hằng tự tin hỏi hệ thống: "Giá trị hắc hóa hiện tại của nhân vật chính là bao nhiêu?”

Vừa rồi ở trên sân thượng đã giảm xuống 90, hiện tại không giảm xuống 80 hắn không tin.

996:【95.】

Hạ Hằng: "Mày có chắc không? Kiểm tra lại lần nữa.”

996: 【Chúng tôi rất chuyên nghiệp và không bao giờ sai.】

Nghe vậy, Hạ Hằng âm thầm nhíu mày.

Quả nhiên tâm tư của nhân vật chính chính thật khó đoán, nhưng điều này không làm khó được sự thông minh của hắn, hắn nhất định sẽ dựa vào mị lực của mình chinh phục đối phương.

Có cái gì đó không đúng.

Hắn chắc chắn sẽ dựa vào trí thông minh của mình để hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ đến đây, Hạ Hằng lại khôi phục tự tin, mang theo Thời Sương đi tới trước mặt chiếc Maybach thuần khiết kia.

Tài xế mở cửa ghế sau cho bọn họ, "Hạ tổng, về nhà ngài sao?”

"Không," Hạ Hằng ngồi vào trong xe, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, "Đi đến căn hộ trong tiểu khu hoa viên.”

Căn hộ mà Hạ Hằng nói không phải là tài sản đứng tên hắn, mà là một căn hộ nhỏ mà mẹ Thời Sương đã qua đời để lại cho cậu, căn hộ rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách.