Chương 14

Hôm nay cũng vậy, sau khi ăn xong, cậu đặt mấy cái đĩa vào máy rửa bát, bỏ thức ăn thừa vào tủ lạnh.

Mà đúng lúc này, điện thoại di động của Thời Sương bỗng nhiên rung lên.

Trên đó là một dãy số xa lạ, đầu tiên Thời Sương có chút kinh ngạc, bởi vì rất ít người sẽ gọi điện cho cậu, chần chờ một giây, cậu vẫn nhận điện thoại.

Sau khi nghe được thanh âm của đối phương, đồng tử Thời Sương bỗng dưng co rút lại, đầu ngón tay theo bản năng nắm chặt, hơi trắng bệch, đôi lông mày xinh đẹp cụp xuống, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Cậu không đợi đối phương nói câu thứ hai, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Một giây sau, màn hình đột nhiên sáng lên, trên đó hiện lên một số tin nhắn văn bản, "Tôi biết anh đang xem."

"Anh dám cúp điện thoại của tôi, anh sẽ hối hận."

"Anh nói xem, bây giờ đã trễ như vậy, Thời Mộ hẳn là ở trường tự học buổi tối chứ nhỉ? Cũng không biết an ninh trật tự ở trường bọn họ có được hay không!"

Lúc nhìn thấy hai chữ "Thời Mộ", giống như trái tim bị người đâm một cái, Thời Sương lập tức cầm lấy điện thoại gọi lại, lực đạo lớn đến mức gần như muốn bóp nát màn hình, "Rốt cuộc mày muốn làm cái gì? Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám làm gì con bé, tao."

"Anh?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Thời Mân cười nhẹ, "Anh có thể làm gì tôi?”

Hắn dừng lại rồi tiếp tục: “Anh yên tâm, hiện tại tôi chưa làm gì em gái anh, nhưng bây giờ tôi đang gặp một chút vấn đề, cần một ít tiền."

"Thời gia còn chưa đủ để mày phá sao?" Thời Sương cười lạnh.

Năm mười tám tuổi, sau khi cậu phân hóa thành omega, cha cậu Thời Thiệu Văn đột nhiên đem đứa con riêng là Thời Mân về Thời gia, ngày đó cậu chán ghét như ăn phải một con ruồi.

Mà Thời Mân chỉ nhỏ hơn cậu vài tháng.

Thời Sương biết Thời Thiệu Văn cho tới bây giờ cũng không phải là một người cha tốt, mà mẹ của Thời Sương qua đời sớm, nhưng cậu vẫn nhớ rõ năm mẹ qua đời, Thời Thiệu Văn trong đám tang của bà đã khóc thảm thiết đến mức tưởng chừng như trời sập.

Nhưng ai có thể nghĩ đến lúc mẹ đang mang thai cậu, Thời Thiệu Văn đã sớm nɠɵạı ŧìиɧ chứ?

Thời Sương sau khi biết được chân tướng cảm thấy cực kỳ ghê tởm, buồn nôn muốn ói.

Kể từ đó, cậu ở lại trường gần như tất cả các thời gian, mỗi lần về nhà cũng chỉ để gặp em gái mình.

Mãi đến sau khi tốt nghiệp đại học, Thời Thiệu Văn gả cậu cho "Hạ Hằng" như một quân cờ, Thời Mân hoàn toàn hủy hoại nhà họ Thời.

Nếu cuộc sống là một mảnh vải, năm mẹ qua đời, trên vải của Thời Sương xuất hiện một vết nứt màu đen khổng lồ.

Sau đó, các vết nứt ngày càng nhiều cho đến khi mảnh vải cuối cùng hoàn toàn chuyển sang màu đen.

Mà em gái vẫn là chỗ mềm mại nhất trong lòng cậu, cho nên cậu tuyệt đối không cho phép tên súc vật Thời Mân này chạm vào Thời Mộ.

Thời Mân bỗng nhiên lại cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười rất đê tiện, "Thời gia có đủ hay không tôi không biết, nhưng tôi biết Thời Mộ đi học ở đâu, cùng với khi nào con bé được nghỉ về nhà.”

"Anh có muốn giúp tôi trả tiền hay không tôi không biết, nhưng anh nói xem, nếu tôi nói cho những người đó địa chỉ Thời Mộ đi học, anh cảm thấy bọn họ sẽ để ý con bé có phải là một đứa trẻ hay không sao? Những người đó đều là kẻ liều mạng, coi tiền là mạng, tôi chết hay không chết đối với anh mà nói cũng không sao cả, nhưng sau khi tôi chết, anh cảm thấy bọn họ sẽ không tìm tới Thời gia sao?”

Cùng với đó là một chuỗi tiếng cười chói tai.

Hai mắt Thời Sương đỏ hoe, giọng nói cũng lạc đi: "Mày muốn bao nhiêu?"

Lần đầu tiên cậu hy vọng rằng người đàn ông ở đầu dây bên kia có thể biến mất khỏi thế giới này.

"Mười vạn, Tối mai 6 giờ 15 đến quán bar X. Tôi sẽ cho anh biết địa chỉ. Tài khoản ngân hàng của tôi đã bị đóng băng, bọn họ muốn tiền, tốt nhất anh đừng giở trò với tôi."

Thời Sương gọi điện thoại xong mới phát hiện tay chân lạnh ngắt, tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ, nhưng nằm trên giường, dù thế nào đi nữa cũng không thể ngủ được.

Mười một giờ rưỡi tối, Thời Sương trằn trọc trên giường hồi lâu, cuối cùng quyết định vào phòng bếp rót cho mình một ly nước.

Khi cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng khách lầu hai truyền đến ánh sáng nhỏ, nếu cẩn thận nghe, TV cũng đang bật, chỉ là âm thanh bị điều chỉnh rất nhỏ.

Hạ Hằng dường như đã trở lại.

Thời Sương đi theo nguồn sáng, sau đó cậu liền nhìn thấy alpha ngồi trên ghế sofa đang xem trận đấu bóng đá.

Hạ Hằng còn mặc áo sơ mi và quần tây ban ngày, chỉ là lúc này cà vạt bị tháo ra, hai nút trên cùng được tháo ra, tay áo vén lên, lộ ra đường cong cơ bắp đẹp mắt mà lưu loát.

Alpha xem trận đấu rất tập trung, nhưng am thanh của nó rất nhỏ, như thể sợ làm phiền ai.

Thời Sương chưa bao giờ biết Hạ Hằng còn có sở thích xem bóng đá, ít nhất đây là lần đầu tiên hai năm qua cậu nhìn thấy đối phương xem bóng đá, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt đối phương dỡ bỏ công việc, toát ra hứng thú với những thứ tạp chất bên ngoài.

Dường như chú ý tới động tĩnh trong hành lang, Hạ Hằng quay đầu lại, sau khi phát hiện Thời Sương đứng ở nơi đó, hắn rất tự nhiên hỏi, "Làm sao vậy, em bị đánh thức sao?”

Lúc Hạ Hằng học đại học ở cùng hai người bạn cùng phòng, bình thường ban ngày hai người chơi rất vui vẻ, nhưng nếu buổi tối ai về trễ, đều sẽ tự giác khiến động tĩnh của mình về mức tối thiểu, phòng ngừa quấy rầy đối phương.

Cho nên vừa rồi hắn liền thuận miệng hỏi ra vấn đề kia.

"Không có." Thời Sương khẽ lắc đầu.

Mặt mày alpha nhìn rất ôn hòa, khi nói chuyện lông mi dài quét ngang qua mắt, tạo thành một bóng đen dưới mắt, ánh mắt hắn khi nhìn cậu cũng rất nhu hòa, không có chút vẻ lãnh đạm lạnh lùng như trước kia.