Chương 13

Hắn gãi gãi tóc, đi qua đi lại trong phòng như một con chó điên.

Lúc này, tầm nhìn ngoại vi của hắn thoáng thấy một tấm vé nhỏ màu đỏ ở góc bàn

Đó là biên lai học phí.

Mà bên nhận tiền chính là trường trung học của Thời Mộ.

Không có tiền à?

Không có tiền còn có thể cho Thời Mộ đi học?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thời Mân đột nhiên biến đổi, chậm lại bước chân, như có điều chỉ hỏi: "Đứa nhỏ đâu?”

"Đứa nhỏ" mà hắn nói chính là em gái của Thời Sương - Thời Mộ, hiện tại còn đang học trung học.

Thời Thiệu Văn biết rõ Thời Mân hiện tại đã là một kẻ liều mạng chỉ quan tâm đến tiền bạc, đối phương vừa nói ra lời này, Thời Thiệu Văn liền đoán được hắn đang đánh chủ ý với cái gì.

Thời Thiệu Văn mím môi trầm mặc không nói, Thời Mân cười khẩy, cầm tờ biên nhận lên lắc lắc trước mặt Thời Thiệu Văn, "Thật sự cho rằng tôi ngu ngốc sao?”

Giây tiếp theo, con ngươi Thời Mân xoay tròn vài cái, "Có phải Thời Sương trả học phí hay không?”

Vẻ mặt Thời Thiệu Văn khẽ động, hắn cơ hồ xác định phỏng đoán của mình, lập tức nhếch khóe miệng.

"Là hắn, đúng không?"

Phàm là liên quan đến chuyện kiếm tiền, đầu óc Thời Mân luôn xoay chuyển đặc biệt nhanh.

Tình huống của lão già trước mặt này hắn vẫn rất rõ ràng, lão già rất nhiều tật xấu, hiện giờ căn bản không kiếm được tiền, như vậy học phí của Thời Mộ còn có thể từ đâu tới?

Hắn cũng không quên Thời Sương năm đó gả cho ai.

Tuy rằng nam đó bị alpha của Thời Sương sau lưng đâm một đao.

Nhưng dù sao anh ta cũng là chủ tịch của tập đoàn Thiên Thịnh, với tư cách là omega của anh ta, Thời Sương làm sao có thể ngay cả một chút tiền cũng không lấy được?

Nghĩ đến đây, đáy mắt Thời Mân hiện lên vẻ tàn nhẫn, trong lòng hắn đã có một kế hoạch.

Hắn vò biên lai nặn thành một cục ném xuống đất như rác rưởi sau đó đóng sầm cửa lại và bước nhanh ra ngoài.

Vào cuối tuần, trong khu dân cư rất đông đúc, rất nhiều trẻ em đang chơi bóng đá trên bãi cỏ.

Thời Mân đứng bên cạnh bậc thềm của tòa nhà chung cư, chân bỗng nhiên chạm vào một cái gì đó.

Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện hóa ra là một bóng cao su nhỏ đang lăn qua.

"Anh, anh, có thể giúp em nhặt bóng không?" Một đứa trẻ hét lên với hắn ở phía xa.

Thời Mân nhìn đứa trẻ, lại nhìn quả bóng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.

Ngay sau đó, hắn đá bay bóng.

Quả bóng cao su không còn, đứa bé nhất thời gào khóc, Thời Mân lại cười càng sâu, lập tức hắn lấy điện thoại di động ra, nhìn một dãy số trong danh bạ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Thời Sương cho dù không quan tâm đến ai thì cũng không thể không quan tâm đến sự an toàn của em gái quý giá của mình.

Ban đêm bên trong biệt thự, Thời Sương ngồi ở bàn ăn rộng rãi, bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh "Buzz! Buzz! Buzz!", có một cái gì đó đập vào chân của cậu.

Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện đó là robot quét nhà đang hoạt động.

Vì thế Thời Sương nhấc chân lên, robot quét nhà liền lao vυ"t qua, quét sạch mọi thứ nó đi qua một cách không tì vết.

Sàn nhà màu đỏ tía của biệt thự sáng bóng, có thể giống như gương có thể phản chiếu bóng người.

Vốn trong biệt thự này có rất nhiều người giúp việc, quét dọn nhà cửa cũng là công việc của bọn họ, đương nhiên bọn họ còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó chính là thời khắc giám sát Thời Sương, đảm bảo nhất cử nhất động của cậu đều nằm trong tay Hạ Hằng.

Chỉ là, từ một tháng trước sau khi cậu bị mang về từ tầng cao nhất của tòa nhà Thiên Thịnh, Hạ Hằng dường như đã thay đổi.

Đầu tiên hắn lấy lý do "nấu cơm khó ăn, thiếu chút nữa ngộ độc thực phẩm" đổi mấy đầu bếp cũ, sau đó lấy lý do "hiệu suất thấp, còn không bằng mua mấy người máy" làm lý do thay đổi mấy người giúp việc, cuối cùng lấy lý do "Tôi bị dị ứng với chất liệu tóc giả của ông" để đuổi quản gia đi.

Sau đó tình huống bây giờ chính là, mỗi ngày đều có đầu bếp cùng người giúp việc đến nhà nấu cơm quét dọn, nhưng đến thời gian thì rời đi, cũng không có ai giám sát cậu nữa.

Mỗi buổi sáng Thời Sương đều cùng Hạ Hằng đến công ty, danh tiếng là "Tôi không nuôi người nhàn rỗi, cậu sẽ không cảm thấy omega thì không cần làm việc chứ?”

Mà chi phiếu 10 triệu kia của anh, Hạ Hằng cũng quả thật đã thực hiện, lúc ấy trên mặt đối phương bày ra một bộ: Ồ, không phải chỉ có 10 triệu thôi, tôi có thiếu số tiền nhỏ đó không?" Trực tiếp cho người chuyển tiền vào tài khoản của Thời Sương.

Chỉ là Thời Sương cũng không biết, Hạ Hằng cố ý sai người trước khi chuyển tiền nhiều lần kiểm tra số tiền chuyển ra rốt cuộc có bao nhiêu số không.

Hắn sợ mình run tay thì mười triệu sẽ thành một trăm triệu.

Thời Sương làm việc rất nghiêm túc, học tập hăng hái hơn bất cứ ai, Dù ước mơ từ nhỏ của cậu là trở thành một nghệ sĩ biểu diễn piano, nhưng cậu biết cuộc sống không thể làm lại, có một số cơ hội một khi không nắm giữ được sẽ không có lần thứ hai, cậu không biết khi nào Hạ Hằng lại đột nhiên thay đổi tâm ý, cho nên cậu phải nắm bắt mỗi một cơ hội có thể tìm kiếm độc lập, thoát khỏi sự khống chế của đối phương.

Sau khi có tiền, cậu lén chuyển cho em gái vài lần học phí và sinh hoạt phí, Hạ Hằng cũng không ngăn cản, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói.

Không biết từ khi nào, thì ra đường biên giới giam cầm ban đầu đang dần dần mở rộng ra bên ngoài, đối phương càng ngày càng cho cậu nhiều tự do hơn.

Mỗi ngày đến giờ tan tầm, tài xế sẽ đến đón cậu về nhà trước, sau khi trở về nhà đầu bếp đã nấu xong, mà alpha thì luôn rất bận rộn, dù sao thì hắn cũng có những cuộc họp bất tận và vô vàn dự án để thảo luận.

Hạ Hằng thường không về trước giờ ăn tối, thường là sau 11 giờ đêm, có khi là sáng sớm, thỉnh thoảng không trở về, trực tiếp ở bên ngoài qua đêm, cho nên Thời Sương mỗi ngày đều một mình ăn cơm.