Chương 15

Thật ra một tháng nay, Thời Sương đã sớm nhận ra loại biến hóa này, cho dù là khi Hạ Hằng cố ý giả vờ nghiêm túc, nói chuyện âm dương quái khí, Thời Sương cũng có thể nhận ra sự khác biệt giữa hắn và trước kia.

Bởi vì ánh mắt không thể lừa dối người khác.

Cậu thậm chí đã có lúc còn không nhớ được bộ dáng ban đầu của đối phương, có đôi khi còn sinh ra ảo giác Hạ Hằng trước kia không hề giống như vậy.

Những biến hóa vi diệu này giống như hòn đá khuấy động hồ nước tĩnh, làm cho cái nhìn của cậu về Hạ Hằng càng ngày càng phức tạp.

Hóa ra cậu ghét alpha mưu toan này đã kiểm soát cuộc sống của mình, nhưng bây giờ, cậu phát hiện ra rằng mình đột nhiên không thể hận.

Trái tim cậu dường như trở nên rất bối rối.

Biệt thự về đêm vẫn có chút mát mẻ.

Thấy Thời Sương mặc quần áo mỏng manh đứng sững sờ tại chỗ, mắt cá chân mảnh khảnh mà trắng nõn hoàn toàn lộ ra bên ngoài, Hạ Hằng khẽ nhíu mày:

"Còn không đi ngủ?"

Thanh âm trầm thấp của đối phương khiến Thời Sương phục hồi lại tinh thần, Thời Sương ngước mắt lên, đã thấy ánh đèn mờ nhạt trong phòng khách chiếu lên gương mặt tuấn dật của Hạ Hằng, trong đôi mắt thâm sâu kia còn xen lẫn sự quan tâm nhàn nhạt.

Biệt thự này rất lớn, dường như luôn trống rỗng, nhưng giờ khắc này, cậu lại bỗng nhiên cảm thấy mình không phải chỉ có một mình.

Bàn tay buông thõng bên hông của Thời Sương vô thức siết chặt lại, "Tôi" cậu cắn cắn môi, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nói chuyện vừa xảy ra cho đối phương biết.

Có lẽ Hạ Hằng sẽ hiểu, có lẽ hắn sẽ giúp mình?

Nhưng cuối cùng, ý tưởng thoáng qua này vẫn giống như gió đêm trượt khỏi ngón tay cậu, Thời Sương nhìn Hạ Hằng nói: "Tôi đi ngủ.”

Hạ Hằng gật đầu: "Ừ.”

Nhìn theo bóng dáng Thời Sương rời đi, hắn lại quay đầu nhìn về phía TV.

Chỉ là vẻ mặt muốn nói lại thôi vừa rồi của đối phương vẫn không thể xua đi trong đầu Hạ Hằng, hắn nhận ra bộ dáng hôm nay của Thời Sương có chút khác thường.

Chẳng lẽ cậu có điều gì khó nói?

Chẳng lẽ, Hạ Hằng đột nhiên phản ứng lại:

Chẳng lẽ Thời Sương, cũng muốn xem bóng đá?

Vừa rồi hắn có phải nên mời cậu cùng xem hay không?

.

Tại quán bar, dưới ánh sáng lờ mờ, không khí tràn ngập mùi mồ hôi và mùi rượu, một số pheromone alpha kém chất lượng trộn lẫn với nhau, khiến Thời Sương cảm thấy buồn nôn.

"Tất cả những gì anh muốn đều ở đây." Cậu đưa tay đẩy chiếc vali màu đen trước mặt, ngước mắt nhìn hai alpha cường tráng, trong ánh mắt lại không thấy chút nhát gan nào, ngữ điệu lạnh nhạt, "Sau này chuyện của Thời Mân không liên quan đến tôi, không liên quan gì đến Thời gia.”

Thủ hạ bên cạnh thì thầm vào tai người đàn ông cầm đầu, "Anh Lý, chỗ này đúng là mười vạn.”

Tầm mắt của người đàn ông bị hắn gọi là "Anh Lý" nhàn nhạt đảo qua vali màu đen, nhưng ánh mắt dầu mỡ vẫn rơi vào nửa cánh tay trắng nõn mà Thời Sương vừa mới đẩy vali lộ ra.

Đôi mắt Thời Sương lạnh như băng, vẻ mặt nhìn về phía hắn chỉ có chán ghét cùng không có kiên nhẫn.

Điều này lại càng gợi lên hứng thú của Lý Đại Tráng, dù sao omega lớn lên quyến rũ như vậy cũng không thấy nhiều, mấy anh em bọn họ bình thường chơi những thứ kia đều chỉ biết một mực thuận theo, lúc đầu thì không sao, nhưng lâu ngày thì trở nên nhàm chán, mà vẻ mặt như sói nhỏ của Thời Sương quả thực hợp gu hắn, so với cầu xin hắn càng thích kɧoáı ©ảʍ chinh phục hơn.

Nghĩ đến đây, Lý Đại Tráng chủ động bắt chuyện: "Có phải tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không?”

Thủ hạ bên cạnh cạnh lại ghé vào tai hắn nói: "Anh Lý, đây không phải là người trước kia từng chơi piano ở quán bar Cỏ Ba Lá sao? Tiểu thiếu gia Thời gia, lúc Thời Thiệu Văn còn phong quang, cậu ta còn từng đến lễ khai mạc lễ hội âm nhạc nào đó diễn tấu, hiện tại còn không phải rơi vào bộ dạng nghèo nàn này sao?”

Lý Đại Tráng nâng cằm lên, lộ ra một nụ cười dầu mỡ, "À, trách không được, thì ra là tiểu thiếu gia Thời gia, tôi nói như thế này rồi còn giả bộ thanh cao cho ai xem đây?”

Thời Sương nghe xong, hai tay buông xuống hai bên bỗng dưng nắm chặt, đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch, đôi mắt đẹp tràn đầy tức giận, nếu không phải ở đây có khoảng mười thuộc hạ của đối phương, cậu thật muốn trực tiếp cho alpha ghê tởm này một đấm.

Nhưng nếu bây giờ cậu tùy tiện động thủ, khẳng định không chiếm được ưu thế, nghĩ đến đây, Thời Sương kiềm chế ý muốn đánh người, quay người chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên có mấy tên côn đồ ngăn cản trước mặt cậu, chặn đường đi của cậu, cổ tay bỗng dưng bị người nắm lấy, phía sau truyền đến tiếng cười trêu tức của đối phương: "Đừng vội đi. Sao cậu không ở lại chơi với tôi một lúc? Nếu cậu làm tôi vui, tôi thậm chí có thể thưởng cho cậu một ít tiền."

Nói đến đây, Lý Đại Tráng cầm lấy một xấp tiền giấy màu đỏ, người bên cạnh nhất thời phát ra tiếng cười vang dội.

"Muốn chơi thế nào?" Thời Sương xoay người, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi thiếu chút nữa nói ra lời cuối cùng.

Lý Đại Tráng nhìn cậu, ý cười của hắn càng sâu.

Giây tiếp theo, "Như vậy sao?!" Thời Sương nghiêng đầu về phía hắn, lập tức một cước tàn nhẫn đạp xuống phía dưới hắn.

"Ahhhh!!"

Lý Đại Tráng thống khổ khom lưng, bỗng dưng buông tay, tiếng kêu thảm thiết có thể so với gϊếŧ heo, gân xanh trên thái dương nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu.

Thì ra Thời Sương là một con sói con, nhưng hắn không ngờ cậu là một con sói con với cái đầu có thể cắn người.

Hắn hiện tại hận không thể trả lại gấp bội loại thống khổ này cho đối phương.

Thủ hạ của hắn lập tức phản ứng lại sau khi Thời Sương đạp Lý Đại Tráng, bọn họ xông tới vây quanh Thời Sương.

Một giây sau, Thời Sương bị nhốt trong bóng tối, cậu nhìn thấy Lý Đại Tráng từng bước một tới gần cậu, vẻ mặt tức giận.