Hôm sau, cơ giáp của Chử Minh đã như mới.
Tề Dữ kinh ngạc hỏi: “Ông vẫn còn tiền à?”
Chử Minh: “Tôi bán trân châu rồi.”
“Đủ mua mấy cái?”
“Sáu cái.”
“600.000?” Tề Dữ kinh ngạc, “Không phải giá gốc 290.000 à? Bán 600.000 là ông đem nó giả làm mắt cá rồi đúng không?”
Chử Minh: “Đâu có, Yến Trường Hạ nói trân châu của tôi không thể rẻ hơn mắt cá của ông được, nên mua 600.000.”
Tề Dữ: “……”
“Nhị hoàng tử đâu phải kiểu người coi tiền như rác?” Tề Dữ mặt hoài nghi, bị Tống Thụy Hàn bên cạnh giơ chân đạp cho một phát.
Tề Dữ: “Ông làm gì thế?”
Tống Thụy Hàn lại đạp thêm cái nữa.
Tề Dữ hơi hiểu, vội sửa miệng : “Ý tui là Nhị hoàng tử tốt thật ha.”
Tống Thụy Hàn: “……” Khả năng thấu hiểu bằng không này mà cũng dám ghét bỏ Chử Minh chậm tiêu.
Lại vài ngày nữa trôi qua, cuối cùng thì ngày kiểm tra cũng đến.
Thầy Hoàng mang mọi người vào sân huấn luyện số 1, kiểm tra tập trung.
Trước khi đi Chử Minh còn hỏi Tề Dữ: “Ông thấy tôi có nên chuẩn bị ít pháo nổ băng rôn không, chờ tí nữa giành được sân số 1 thì tụi mình ăn mừng?”
Tề Dữ: “Ông định tức chết Khâu Tư Viễn chứ gì?”
“Tức chết càng tốt.” Chử Minh bất mãn nói, “Ông nhìn thấy không? Lần nào nó cũng nhìn tôi như thể tôi là thứ gì dơ dáy lắm.”
Tề Dữ: “……”
Chử Minh mà nhận ra, thì khẳng định là Khâu Tư Viễn biểu hiện quá rõ ràng.
Tề Dữ: “Thế thì kiếm ít pháo đi, tui nhớ hậu cần có bán, nghe nói hôm kỷ niệm thành lập trường bắn còn dư.”
Chử Minh đang định đi mua pháo với Tề Dữ thì bị Yến Trường Hạ tóm lại, “Đừng nghịch nữa, sắp kiểm tra rồi, vào sân thôi.”
Chử Minh bước vào sân huấn luyện số 1.
Vào sân huấn luyện, Chử Minh nhìn đông nhìn tây rồi nói: “Rõ ràng sân nào cũng như nhau, mà tôi vẫn thấy sân số 1 ưng mắt nhất, lạ nhỉ.”
Tề Dữ lập tức trả lời: “Vì sân số 1 mới xứng với thực lực của ông, người mạnh thì phải dùng sân huấn luyện số 1, giống như tinh thần lực cấp S thì phải dùng cơ giáp cấp S ấy.”
Chử Minh: “…… Bớt nhắc chuyện cơ giáp nha.”
Tề Dữ kéo khóa miệng lại.
Khâu Tư Viễn cũng đã tới, đang đứng ngay sau lưng hai người họ, trùng hợp nghe thấy lời Tề Dữ nói.
Hắn thầm nghĩ, chờ tới lúc kiểm tra, hắn sẽ căng mắt lên xem Chử Minh có tài gì mà đòi xứng với sân huấn luyện số 1.
Lời Tề Dữ nói, những người khác đều nghe thấy, nghe xong mặt ai cũng quái quái.
Chử Minh và Tề Dữ ngày nào cũng dính nhau như keo, Tề Dữ là cấp S, mọi người luôn mặc định là Chử Minh sẽ nghe theo Tề Dữ, kết quả là, Tề Dữ khen Chử Minh, Chử Minh còn làm bộ mặt chắc anh cần chú khen.
Tề Dữ là người có kỹ thuật bắn vượt mặt Giang Vân Hàng, cậu ta nói Chử Minh mạnh, mọi người lập tức tò mò, Chử Minh rốt cuộc mạnh ở điểm nào.
Cũng lúc đó, Thầy Hoàng đến, và bài kiểm tra bắt đầu.
Nội dung kiểm tra thì mọi người đều đã biết, chính là giết linh cẩu, 60 viên đạn, thời gian 10 phút, ai giết được càng nhiều linh cẩu thì điểm số càng cao.
Kiểm tra xong, sẽ căn cứ vào điểm số của mọi người, sắp xếp lại sân huấn luyện.
Chương trình kiểm tra đã được cài đặt sẵn, cứ một phút sáu con, tổng cộng 60 con, số lượng đạn cũng là 60.
Thứ tự vào sân dựa trên kết quả kiểm tra lần trước, bắt đầu từ người ở sân huấn luyện số 1, sân số 13 của Chử Minh kiểm tra cuối cùng.
Sân số 1 chỉ có Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn.
Bình thường một sân huấn luyện sẽ có bốn người, lúc trước vì tốc độ huấn luyện của Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn nhanh quá, những người khác không theo kịp, nên chỉ có hai người một sân.
Bài kiểm tra hôm nay, Giang Vân Hàng là người đầu tiên.
Anh dùng cơ giáp hạng nhẹ, màu đen, màu mà Chử Minh ghét nhất.
Giang Vân Hàng vẫn giữ vững phong độ, sáu con linh cẩu trong một phút không phải là vấn đề lớn đối với anh, mỗi lần anh đều liên tiếp nổ sáu phát súng, giải quyết toàn bộ 60 con linh cẩu, không lãng phí một viên đạn nào.
Nếu là lúc trước, mọi người thấy kỹ thuật bắn chính xác như vậy, nhất định sẽ ồ lên kinh ngạc, tặc lưỡi nói không hổ là Giang Vân Hàng, cấp S đúng là lợi hại, vừa ra tay liền bắt trọn điểm tuyệt đối.
Nhưng bây giờ, thấy thành tích của Giang Vân Hàng, suy nghĩ đầu tiên toát ra lại là, có phải Tề Dữ cũng làm được như thế hay không?
Ngay cả Khâu Tư Viễn cũng vô thức liếc nhìn Tề Dữ, thấy Tề Dữ, Khâu Tư Viễn mới như chợt nhận ra mình vừa nghĩ cái gì, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Thầy Hoàng báo thành tích: “Điểm tuyệt đối.”
Người thứ hai là Khâu Tư Viễn, hắn cũng dùng cơ giáp hạng nhẹ, màu đen, lại là cái màu mà Chử Minh ghét cay ghét đắng.
Kỹ thuật bắn của Khâu Tư Viễn kém xa Giang Vân Hàng, ba phát đạn mới bắn chết được một con linh cẩu, tổng cộng giết được hai mươi con.
Một con 2 điểm, tổng cộng là 40 điểm.
“40 điểm.” Chử Minh cười nhạo, “Tưởng thế nào, bắn thế mà cũng đòi cà khịa tao.”
Khâu Tư Viễn nghe cậu nói vậy, mặt đen như đít nồi.
Tiếp theo là người của sân huấn luyện số 2 vào kiểm tra.
Tháng trước Chử Minh đã xem bọn họ huấn luyện, bốn người vây quanh mới giết được một con linh cẩu, giờ một tháng qua đi, bọn họ vẫn không tiến bộ là mấy.
Mỗi người chỉ giết được bốn con linh cẩu, trung bình một con dùng đến mười lăm phát đạn.
Chử Minh không khỏi lắc đầu: “May mà mấy người này không sống ở hành tinh Ôn Lan, không là bị cua đớp sạch rồi.”
Tề Dữ: “Đúng thế, mười lăm phát mới bắn chết một con linh cẩu, nếu là ở Ôn Lan, ngay cả tư cách cầm súng cũng không có.”
Nhưng nơi này không phải là Ôn Lan, mười lăm phát súng gϊếŧ một con linh cẩu đã đủ khiến thầy Hoàng hài lòng, cảm thấy bọn họ có tiến bộ, dù anh chỉ cho mỗi người 8 điểm.
Người của sân số 3, một tháng trước không gϊếŧ được linh cẩu, một tháng sau mỗi người gϊếŧ được hai con.
Từ sân số 4 trở về sau thì khỏi phải nói, bị sáu con linh cẩu rượt chạy te tua.
Chử Minh xem màn trình diễn có một không hai của bọn họ, mới hiểu vì sao Khâu Tư Viễn lại thượng đẳng như thế, so với một đám khờ thì hắn hơn là phải.
Cuối cùng, đến phiên sân huấn luyện số 13.
Tề Dữ thi trước.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú, chờ mong màn trình diễn của Tề Dữ.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, tay súng của Tề Dữ rất vững, cũng như Giang Vân Hàng, một lần sáu phát súng, gϊếŧ hết 60 con.
Thành tích tương tự Giang Vân Hàng, “Điểm tuyệt đối.”
Bên dưới có người rỉ tai nhau: “Thành tích của Tề Dữ giống Giang Vân Hàng kìa?”
“Tề Dữ bắn giỏi hơn Giang Vân Hàng, đạt điểm tuyệt đối thì có gì là lạ.”
“Nhưng Tề Dữ mới học lái cơ giáp có một tháng mà?!”
Tề Dữ học lái cơ giáp một tháng đã có thể gϊếŧ chết 60 con linh cẩu, bọn họ học hai tháng mà chỉ có thể gϊếŧ được nhiều nhất 4 con.
Nhìn thành tích này, ai cũng tự xấu hổ.
Có người nói nhỏ: “Tề Dữ là cấp S mà……”
Đúng vậy, Tề Dữ là cấp S, phải nghĩ vậy mới khiến bọn họ nhẹ lòng đôi chút.
Tiếp đó là Tống Thụy Hàn, biểu hiện của Tống Thụy Hàn cũng không khác gì Tề Dữ, sau 10 lượt công kích, tất cả linh cẩu đều biến mất.
Đúng như lời Chử Minh nói, thi gϊếŧ linh cẩu, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn không phân được thắng thua.
“Điểm tuyệt đối.”
Chử Minh đã đoán được từ đầu, nhưng tin này vẫn khiến mọi người choáng váng.
Bọn họ chỉ biết Tống Thụy Hàn khỏe, khỏe tới mức đánh hỏng cả máy kiểm tra lực, nhưng không ngờ Tống Thụy Hàn lại bắn chuẩn như thế.
“Tống Thụy Hàn cũng là cấp S……”
Vì là cấp S, nên làm được như thế cũng là chuyện bình thường, giống như Tề Dữ vậy.
Tiếp theo là Yến Trường Hạ.
Anh cũng là cấp S, cũng học hệ Cơ giáp chiến đấu ở trường cũ, mọi người đều biết anh điều khiển được cơ giáp, chỉ không biết so với Giang Vân Hàng thì ai lợi hại hơn ai.
Hôm nay không so được, hôm nay thành tích của Yến Trường Hạ cũng như Giang Vân Hàng, đều là điểm tuyệt đối.
Ý tưởng duy nhất toát ra trong đầu mọi người lúc này là, Nhị hoàng tử chắc chắn không kém cạnh Giang Vân Hàng.
Giờ đã có ba người cùng chung thành tích với Giang Vân Hàng, trình độ của Giang Vân Hàng vẫn thế, nhưng trong mắt mọi người, anh ta không còn là giỏi nhất nữa.
Ngay cả Khâu Tư Viễn cũng có ý tưởng này, hắn biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng ý nghĩ tự phát, hắn không khống chế được.
Cuối cùng, đến lượt Chử Minh.
Nói thật trừ mấy cấp S ra, mọi người chờ mong nhất là phần kiểm tra của Chử Minh, ai cũng muốn biết thực lực thần bí của Chử Minh là cái gì.
Chử Minh lái cơ giáp mở chương trình kiểm tra, vừa thấy linh cẩu xuất hiện đã lập tức bắn liền sáu phát súng.
“Pằng pằng pằng pằng pằng pắng!”
Sáu con linh cẩu đồng loạt biến mất.
Tất cả mọi người đều trố mắt tưởng mình nhìn lầm.
“Chử Minh…… bắn chết sáu con linh cẩu?”
“Hình như tui bị hoa mắt các ông ạ?”
Bọn họ không tin, nên lượt thứ hai Chử Minh lại biểu diễn lần nữa cho bọn họ nhìn rõ.
Sáu phát liên thanh, linh cẩu bay màu.
Cả lớp tròn mắt há hốc mồm: “Này…… Chử Minh làm cách gì mà.. nó đâu phải cấp S……”
Khâu Tư Viễn cũng không tin nổi: “Sao Chử Minh có trình độ này được!”
Chử Minh cảm thấy tốc độ xuất hiện của linh cẩu quá chậm, bắn linh cẩu xong, cậu điều khiển cơ giáp lướt một vòng, sau đó thực hiện động tác lao xuống.
“Nó làm gì thế?”
“Nó nhanh quá trời luôn!”
Những người khác không nhận ra, nhưng Yến Trường Hạ liếc phát là biết, Chử Minh lại luyện chém sừng tê giác.
Yến Trường Hạ: “……” Đúng là mê sừng tới mất ăn mất ngủ.
Lượt linh cẩu tiếp theo, Chử Minh vẫn giải quyết trong chớp mắt, không lâu sau, toàn bộ linh cẩu đã bị Chử Minh xử xong.
Thầy Hoàng tuyên bố thành tích: “Điểm tuyệt đối.”
Sân huấn luyện im lìm, mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.
Những ai thắc mắc về thực lực thần bí của Chử Minh đều có câu trả lời.
Chử Minh mạnh như cấp S.
Chẳng trách quan hệ của Tề Dữ và Chử Minh lại thế kia.
Thì ra Tề Dữ nói thật, thực lực của Chử Minh xứng với sân huấn luyện số 1.
Bọn họ buộc phải đánh giá Chử Minh lại lần nữa.
Xem xong màn trình diễn điểm mười của Chử Minh, Khâu Tư Viễn nghĩ đến lời mình từng nói, mặt tái mét.
Giờ kiểm tra kết thúc.
Có thành tích, có thể sắp lại sân huấn luyện.
Ở đây có năm người đạt điểm tuyệt đối.
Chử Minh hỏi thầy Hoàng: “Thầy xem đi, giờ phải làm sao? Em đã nói thầy chọn đề khó khó mà thầy đâu có nghe, giờ thành tích thế này, không lẽ nhét cả năm người tụi em vào chung một sân à?”
Cho dù Giang Vân Hàng đồng ý, Chử Minh cũng không chịu, cậu không muốn nhìn mặt Giang Vân Hàng.
Giang Vân Hàng cũng rất kinh ngạc vì trình độ của Chử Minh, anh nhìn Chử Minh một cái, chủ động từ bỏ: “Em dùng sân số 2.”
“Thế thì tốt.” Chử Minh lập tức nói.
Nói xong cậu quay sang khiêu khích Khâu Tư Viễn: “Sân số 1 là của tôi rồi, bạn chỉ có thể dùng sân số 2 với Giang Vân Hàng thôi, còn được bên nhau chắc bạn hạnh phúc lắm?”
Khâu Tư Viễn mặt tím ngắt.
Chử Minh quay lại nói với Yến Trường Hạ: “Chỉ tại cậu không cho tớ đi mua pháo đấy, giờ tớ lấy gì chúc mừng……”
Yến Trường Hạ đưa cho cậu một thỏi vàng.
Chử Minh lập tức nhận lấy, thiếu nghị lực nói: “Pháo ấy mà, không có thì thôi.”