Chương 39: Thi

Ngày hôm sau, Khâu Tư Viễn và Giang Vân Hàng chuyển đến sân huấn luyện số 2.

Kết quả kiểm tra ảnh hưởng đôi chút đến Giang Vân Hàng, buổi huấn luyện hôm nay, theo bản năng, anh chọn cua đỏ của Ôn Lan Tinh.

Ôn Lan là vùng cấm cấp A, ai nghe cũng phải sợ méo mặt, Giang Vân Hàng thì không sợ đến mức ấy, anh cũng chưa từng đến nơi này, hiểu biết về hành tinh Ôn Lan đều thông qua lời kể của người khác.

Người khác có nói nhiều đến đâu, cũng không bằng tự mình trải nghiệm, tuy bây giờ anh chưa cảm nhận được sự đáng sợ của hành tinh Ôn Lan, nhưng đã cảm nhận được sự lợi hại của người Ôn Lan Tinh.

Hôm qua lúc kiểm tra, những người khác chỉ biết Tề Dữ gϊếŧ linh cẩu rất thuần thục, chứ không nhận ra Tề Dữ có điểm gì khác lạ, trình độ của Giang Vân Hàng cao hơn, anh nhìn là biết, kỹ năng điều khiển của Tề Dữ quá chuyên nghiệp.

Giang Vân Hàng cũng là cấp S, thời gian đầu tiếp xúc với cơ giáp, anh cũng tiến bộ rất nhanh, nhưng không nhanh được như Tề Dữ.

Không chỉ Tề Dữ, còn có cả Chử Minh.

Động tác lao xuống mà Chử Minh thực hiện lúc đang kiểm tra, người không biết cứ tưởng cậu ta làm màu, nhưng Giang Vân Hàng xem chỉ thấy kinh hãi, bởi vì động tác đó, không huấn luyện lâu dài không cách nào làm được.

Chử Minh mới học cơ giáp được một tháng đã có trình độ này, Giang Vân Hàng buộc phải thừa nhận, Chử Minh rất có năng khiếu, chẳng trách Lương Hưng Ngôn lại sắp xếp cậu ta vào lớp 1.

Giang Vân Hàng phân tâm nghĩ ngợi, Khâu Tư Viễn cũng đang nghĩ đến Chử Minh.

Hôm qua kiểm tra, Khâu Tư Viễn chỉ được 40 điểm, còn Chử Minh đạt được điểm tuyệt đối.

Bình thường thành tích của Khâu Tư Viễn cũng thuộc hàng ưu tú, hắn đâu ngờ có ngày mình lại thua kém Chử Minh.

Cứ nghĩ tới cách Chử Minh cười nhạo hắn, Khâu Tư Viễn lại cồn cào ruột gan, không thể tập trung tinh thần huấn luyện được, cua đỏ quá khó đối với hắn, bắn mãi không chết được con nào, Khâu Tư Viễn tức giận ngắt chương trình.

Giang Vân Hàng dừng lại hỏi: “Sao thế, Tư Viễn?”

Khâu Tư Viễn hít sâu một hơi, ấm ức hỏi: “Sao cậu lại luyện với cua đỏ, sao không luyện gϊếŧ linh cẩu nữa?”

“Linh cẩu quá đơn giản.” Giang Vân Hàng do dự nói, “Tụi mình huấn luyện cũng lâu rồi, tớ thấy có thể đề cao độ khó lên một chút.”

Khâu Tư Viễn nghe vậy càng giận hơn, linh cẩu dễ với Giang Vân Hàng, nhưng không dễ đối với hắn, hắn vẫn chưa đạt được điểm tuyệt đối trong bài huấn luyện với linh cẩu.

Lúc trước huấn luyện chung, Giang Vân Hàng luôn săn sóc không chọn những chương trình quá khó, hôm qua kiểm tra xong, Khâu Tư Viễn cảm thấy Giang Vân Hàng thay đổi rồi.

Thật ra cũng không thể trách Giang Vân Hàng, chủ yếu là vì các cấp S khác đều đang tiến bộ từng ngày, Giang Vân Hàng không thể cứ giậm chân tại chỗ mãi được.

Vốn dĩ Giang Vân Hàng là người giỏi nhất lớp, giờ thành tích của anh sắp bị người khác đuổi kịp, nếu còn lơ là kéo dài tiến độ, tháng sau kiểm tra nhất định sẽ bị vượt mặt ngay.

Là người khác thì không nói, nhưng nếu bị Chử Minh vượt qua, Giang Vân Hàng cũng có chút khó xử.

“Chử Minh tiến bộ rất nhanh.” Giang Vân Hàng nói, anh rất ít khi chủ động nhắc đến Chử Minh, đây là lần đầu tiên.

Khâu Tư Viễn gượng gạo: “Cậu ta tiến bộ nhanh thật, có thể gϊếŧ được 60 con linh cẩu, đạt được điểm đối đa, không biết cậu ta làm cách nào nữa?”

“Cấp S đều có thể làm được, Chử Minh đạt điểm tuyệt đối, chứng tỏ cậu ta cũng là cấp S.” Giang Vân Hàng khẳng định.

Cấp S có thể làm được, nhưng Khâu Tư Viễn không làm được……

Khâu Tư Viễn xiết chặt nắm tay, cảm giác khoảng cách giữa mình và Giang Vân Hàng trở nên thật xa xôi.

Lúc trước hắn nói Yến Trường Hạ là cấp S, huấn luyện với Chử Minh thì được cái gì, kết quả Chử Minh cũng là cấp S.

Mà Giang Vân Hàng huấn luyện cùng với hắn…… mới thật sự là vô bổ, đúng không? Khâu Tư Viễn khổ sở nghĩ.

Hắn khẽ nói: “Chúng ta luyện riêng đi.”

“Cũng được.” Giang Vân Hàng đồng ý.

Khâu Tư Viễn hụt hẫng trong lòng.

Hai người dùng hai chương trình huấn luyện khác nhau, Giang Vân Hàng tiếp tục luyện tập với cua đỏ, Khâu Tư Viễn vẫn cần cù với bài luyện giết linh cẩu.

Khâu Tư Viễn không tĩnh tâm, lòng rối như tơ, huấn luyện càng không có hiệu quả.

*

Chử Minh thể hiện thực lực chân chính, đánh một trận ai nấy đều kinh, Mạnh Trì biết, lập tức hẹn cậu cùng ăn cơm.

“Nghe nói hôm qua kiểm tra cậu được điểm tuyệt đối, giết hết cả 60 con linh cẩu luôn à?” Mạnh Trì hỏi.

“Đúng vậy, thấy tui hay không!” Chử Minh đắc ý.

“Hay! Quá ghê gớm!” Mạnh Trì kinh ngạc nhìn cậu.

Chử Minh vui sướиɠ nói: “Còn vụ này hay hơn nữa nè, cái đám lớp tui ấy, lúc trước ngạo mạn là thế, toàn hếch mũi lên trời, vừa xem phần thi của tui xong đứa nào đứa nấy đều tỉnh ra, ai khôn ai ngu đều tự hiểu, giờ tụi nó ngoan như cún, không một đứa nào dám ngạo với tui nữa.”

Mạnh Trì bật cười: “Thế thì cậu là nhất rồi.”

Chử Minh cứ nghĩ tới bọn họ vừa thấy mình là đi nhẹ nói khẽ, cảm thấy sảng khoái từ trong ra ngoài.

Mạnh Trì nghĩ một chút, mới chần chờ hỏi: “Giang Vân Hàng thì sao, có thay đổi thái độ với cậu không?”

“Chắc không có, tui không biết.” Chử Minh không để ý thái độ của Giang Vân Hàng, “Nhưng thái độ của Khâu Tư Viễn thì hiện luôn trên mặt, tui chúc mừng nó với Giang Vân Hàng được cùng huấn luyện ở sân số 2, nó tức vẹo mũi luôn.”

Mạnh Trì: “……”

Chử Minh khinh hắn nhất: “Nó tức cái gì, bắn thì trật lên trật xuống, nếu không phải lớp tui toàn gà thì làm gì tới phiên nó được dùng sân số 2, ngay cả sân số 2 nó cũng không xứng, thế mà cứ sơ hở là lại khinh tui, giờ thì đáng đời, sân của nó xếp sau sân tui, coi nó ngạo kiểu gì.”

Mạnh Trì không khỏi thở dài, Chử Minh thay đổi nhiều quá.

Lúc trước mọi người đều nói Chử Minh với Khâu Tư Viễn như cống rãnh với đại dương, thế mà giờ đã đến phiên Khâu Tư Viễn là ngọn cỏ ven đường không với tới Chử Minh rồi.

Mạnh Trì: “Tui còn nghe người ta nói, tinh thần lực của cậu là cấp S nữa cơ?”

“Ừ thì cũng có thể.” Chử Minh trả lời hàm hồ.

“Thế à.” Mạnh Trì mừng thay cậu, “Ai cũng hâm mộ cậu lắm đó.”

Chử Minh thổn thức nói: “Đám người đó chỉ nhìn thấy thành tích của tui bây giờ, nào có biết, vì thành tích đó mà tui đã mất những gì?”

Mạnh Trì: “Cậu mất gì?”

“Những 500.000 tinh tệ.” Chử Minh lòng đau như cắt.

Mạnh Trì: “……”

Nếu 500.000 tinh tệ có thể đổi lấy thành tích này, có lẽ rất nhiều người đều muốn.

Mạnh Trì cười gượng: “Cậu đánh mất nhiều quá……”

Chử Minh: “Không chỉ tinh tệ, tui còn rất nỗ lực nữa, mỗi ngày huấn luyện từ sáng tới khuya, bị tê giác húc bay vô số lần mới có được thành tích ngày hôm nay.”

Mạnh Trì: “Cậu vẫn chưa từ bỏ sừng tê giác à?”

“Bỏ là bỏ thế nào.” Chử Minh cực kỳ cố chấp, “Tui sắp làm được rồi, đều tại cơ giáp hết, cơ giáp tui mà xịn thêm tí nữa là chắc kèo thành công rồi, như Tề Dữ ấy, đổi cơ giáp cấp S xong là một đao chém lìa sừng tê giác.”

Mạnh Trì kinh ngạc hỏi: “Tề Dữ lợi hại thế à? So với Giang Vân Hàng thì sao?”

Chử Minh không hề do dự đáp: “Tất nhiên là Tề Dữ mạnh hơn rồi, Giang Vân Hàng cũng thật là, tui không biết phải nói hắn sao nữa, nghe bảo hắn học lái cơ giáp từ lâu rồi, thế mà tháng trước tui tham quan hắn vẫn đang giết linh cẩu, linh cẩu có gì mà giết nó hoài vậy, Giang Vân Hàng đúng là sống không có ước mơ.”

Mạnh Trì không ngờ Chử Minh lại chê Giang Vân Hàng đến vậy: “Thật ra Giang Vân Hàng cũng có ước mơ mà, ước mơ của anh ta là đoạt giải quán quân trong Cơ giáp League đó.”

Chử Minh: “Hắn á?”

Mạnh Trì nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhắc lại chuyện xưa: “Lúc trước cậu luôn nói, nếu Giang Vân Hàng tham gia Cơ giáp League thì nhất định có thể đoạt được giải quán quân.”

Chử Minh xì một tiếng: “Hồi trước não tui nó xuống ngực chơi đó, Giang Vân Hàng thì làm ăn được gì, nói tui đoạt giải quán quân may ra còn có lý.”

Mạnh Trì: “Cậu định tham gia Cơ giáp League à?”

Chử Minh: “Cơ giáp League là gì?”

Mạnh Trì: “……”

Mạnh Trì mặt lạnh lùng: “Cơ giáp League không là gì cả, lo ôn tập đi, sắp thi tới nơi rồi.”

Chử Minh: “……”

*

Sau khi kiểm tra môn Cơ giáp, các môn khác cũng lục tục chuẩn bị kiểm tra.

Trừ Cơ giáp ra bọn họ còn bảy môn học nữa, bình thường Chử Minh đi học cho vui, đối với thi cử không hề để bụng, hôm nay cậu vẫn đi huấn luyện như mọi ngày.

Kết quả là vào sân, thấy Tề Dữ không huấn luyện mà ôm sách học bài.

“Ông làm gì thế? Không phải ông ghét đọc sách nhất à?” Tề Dữ học kém, Chử Minh đã biết từ lâu.

“Tui không thích, nhưng sắp thi rồi còn gì.” Tề Dữ thong thả lật sách.

Chử Minh ngứa miệng hỏi: “Ông đọc chậm thế, trước khi thi kịp xem hết quyển sách này không đấy?”

“Không kịp.” Tề Dữ lại thong thả lật một tờ “Nhưng không sao, được tí nào hay tí ấy, đừng ăn trứng ngỗng là được.”

Chử Minh: “Ờ.”

Tề Dữ: “Chỉ cần hơn điểm ông là tui không phải nhất từ dưới lên rồi.”

“……”

Chử Minh phùng mang trợn mắt.

Tề Dữ cười khà khà tiếp tục thong dong lật sách.

Chử Minh không muốn nhất từ dưới lên, cậu về phòng lôi quyển sách Tề Dữ đang đọc ra xem.

Yến Trường Hạ về phòng, thấy Chử Minh đọc sách thì kinh ngạc như nhìn thấy kỳ quan: “Cậu mà cũng đọc sách à?”

“Ừ.” Chử Minh không ngẩng đầu, tay lật sách xoành xoạch “Sắp xem xong quyển này rồi.”

“Cậu đọc nhanh thế?”

“Ừ, tớ nhìn là nhớ mà.”

Yến Trường Hạ ngạc nhiên, thử hỏi Chử Minh vài câu, Chử Minh đều đáp không sai một chữ nào.

Yến Trường Hạ nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin.

Chử Minh nhanh chóng lật xong một quyển sách, ôn lại một lần trong đầu, sau đó ném sách qua bên, thở phào một cái.

“Đọc xong rồi, sách gì dở hơn cả triệt lý ba xu của Trưởng lão nữa.”

“Trưởng lão là ai?” Yến Trường Hạ hỏi.

Chử Minh thuận miệng trả lời: “Trưởng lão là cụ ông thích lo chuyện bao đồng giờ đang ở một thế giới khác.”

Yến Trường Hạ tưởng cậu đang nhớ tới ông mình ở trên trời, an ủi “Ông ấy nhất định đang sống tốt ở một thế giới khác.”

Chử Minh: “Không có tớ thì tất nhiên là ổng đang sống tốt sống khỏe rồi.” Không ai gây chuyện thì Trưởng lão đỡ rụng tóc chứ mất gì đâu.

Yến Trường Hạ: “……”

Chử Minh đọc xong một quyển đã nằm ì ra đó.

Yến Trường Hạ thấy còn sớm bèn hỏi: “Cậu không đọc mấy quyển khác à?”

Chử Minh xua tay: “Xem một quyển để hơn điểm Tề Dữ là được rồi, học nhiều có ai thưởng cho đâu.”

Yến Trường Hạ cảm thấy không nên lãng phí một bộ não tốt như vậy: “Nếu có khen thưởng thì sao?”

Chử Minh: “Thưởng vàng à?”

Yến Trường Hạ: “Ừ, cứ một môn đạt điểm tối đa, cậu sẽ được thưởng một thỏi vàng.”

Chử Minh lập tức bật dậy: “Tớ đi đọc sách đây!”

Bị vàng mê hoặc, Chử Minh lấy hết sách vở ra học thuộc lòng.

Cả bảy môn, Chử Minh đều giành được điểm cao nhất, thêm con điểm tuyệt đối của môn Cơ giáp nữa, cuối cùng, Chử Minh đứng đầu toàn khối, khiến cả trường hết hồn một phen.