Chương 4: Hộp cơm tình yêu

Lữ Tiêu cảm thấy Mạc Tranh càng ngày càng khó hầu hạ, rõ ràng ban đầu đã nói tốt, cái gì cậu cũng không cần làm, chỉ cần làm cái bình hoa là được, kết quả hiện tại thì sao? Không chỉ phải hôn, mà còn phải chế tạo cảnh tượng hôn, phải vắt hết óc mà hôn. Nếu không phải vì được nhiều tiền, việc này cậu thật sự không làm được.

Ngay lúc nãy, Mạc Tranh còn gọi điện thoại tới bảo cậu mang hộp cơm tình yêu đến công ty.

Lữ Tiêu cắn răng, khắc sâu mà cảm thấy đối phương chính là đang lăn lộn cậu, nếu không phải tiền đưa cơm thật sự được quá nhiều, cậu mới không thèm đi đâu!

Sau khi cùng quản gia nói chuyện này sau, quản gia vui vẻ mà cười ra vẻ mặt đầy nếp nhăn, lập tức liền phân phó phòng bếp làm rất nhiều đồ ăn Mạc Tranh và Lữ Tiêu thích bỏ vào hộp giữ ấm, hộp đồ ăn chừng bốn tầng, cũng hơi thái quá rồi đó.

Khi Lữ Tiêu sách hộp đồ ăn lên, thật sự rất hoài nghi có phải ông quản gia muốn hai người bọn họ ăn đến no chết không.

Biệt thự cách công ty cũng không phải quá xa, tài xế lái xe nửa giờ là đến, Lữ Tiêu cầm theo hộp đồ ăn vừa đến đại sảnh công ty đã có người hai mất tỏa sáng mà đến chào hỏi cậu, nói :”Chào tổng Tài phu nhân, mời ngài đi bên này, có thể đi thẳng tới văn phòng của tổng tài.”

Lữ Tiêu: “……”

Hiểu lầm này cũng thật là lớn mà, cũng chẳng biết Mạc Tranh đã nói gì mà khiến người ta hiểu lầm thành như vậy.

Lữ Tiêu đột nhiên có chút tò mò, nếu Mạc Tranh nghe được thì sẽ lộ ra biểu tình gì đây? Nhất định rất thú vị.

Mang theo tâm tư không có ý tốt như vậy, Lữ Tiêu cũng không sửa lại hiểu lầm của người nọ cho đúng, theo sự chỉ dẫn của đối phương mà vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.

Vừa ra khỏi thang máy, liền có người nhìn thấy Lữ Tiêu, hai mắt tỏa sáng đưa cậu đi đến văn phòng của Mạc Tranh.

Lữ Tiêu đã không nghĩ phun tào ánh mắt của những người đó nữa, chỉ xem như hoàn toàn không nhìn thấy.

Khi đi được nửa đường, vừa lúc đυ.ng phải Mạc Tranh cùng với các vị đổng sự vừa mới tan họp đi ra, ánh mắt của mười mấy người nhìn cậu đều trông có chút thái quá, Lữ Tiêu phát hiện ánh mắt Mạc Tranh nhìn cậu cũng là sáng lấp lánh, đột nhiên trở nên nhanh trí, gia hỏa này kêu cậu tới chẳng lẽ là vì để phát cơm chó?

Có lẽ vì để thể hiện mị lực rất lớn của mình, thế thân bị hắn mê hoặc đến thất điên bát đảo, mặc dù biết chính mình là thế thân, cũng nguyện ý chạy thật xa để đến đưa cơm.

Biết được nhân thiết mới của mình, trên mặt Lữ Tiêu lập tức thể hiện ra một nụ cười ôn nhu nhàn nhạt, trong ánh mắt nhìn Mạc Tranh tràn đầy thâm tình.

“Anh còn chưa có ăn cơm trưa nhỉ? Em có làm chút đồ ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không nữa.”

Thanh niên xinh đẹp dịu dàng nở nụ cười khả ái, ánh mắt nhìn chăm chú vào Mạc Tranh, như là trên thế giới này chỉ có mình đối phương vậy.

Mấy vị đổng sự đều là trưởng bối của Mạc Tranh, lúc này đều sôi nổi chế nhạo nhìn về phía Mạc Tranh.

Lỗ tai của Mạc Tranh đỏ bừng, bị ánh mắt mê luyến của Lữ Tiêu nhìn đến có chút lâng lâng, nắm tay để ở bên môi nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Em đến văn phòng đợi trước đi, anh rất nhanh sẽ xong rồi.”

Lữ Tiêu gật gật đầu, tiến lên vài bước giữ chặt ống tay áo của Mạc Tranh nhẹ nhàng lắc lắc, nhỏ nhẹ nói: “Anh nhanh nhanh trở về nha, em rất sợ.”

Mạc Tranh: “……”

Truyện đáng cười nhất thế giới—— Lữ Tiêu thế mà cũng biết sợ hãi.

Mạc Tranh cạn lời nhìn Lữ Tiêu một cái, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại đầy thịt của cậu, nói: “Mau đi đi, đói bụng thì cứ ăn trước.”

“Em sẽ chờ anh, anh nhớ làm nhanh nhanh rồi trở về nha.”

Lần này Lữ Tiêu không làm bộ làm tịch kéo ống tay áo của hắn nữa, mà là nắm lấy hai ngón tay của hắn nhéo nhéo, không tiếng động biểu hiện bản thân đang rất vội.

Được thư ký của Mạc Tranh dẫn đến văn phòng của hắn không lâu, Mạc Tranh liền đã trở lại.

Khép cửa lại, Mạc Tranh hướng về phía Lữ Tiêu đang ngồi trên ghế vẫy vẫy tay, yêu cầu nói: “Cậu lại giống như vừa nãy nói hai câu cho tôi nghe đi.”

Bất đắc dĩ lắc đầu, Lữ Tiêu nghĩ thầm: Gia hỏa này đúng là có bệnh tự luyến.

Về mảng diễn kịch, Lữ Tiêu quả thực đúng là không thầy dạy cũng hiểu, ánh mắt ái mộ có thể tùy ý diễn ra.

Lúc này không có người ngoài, động tác của Lữ Tiêu càng thêm làm càn, hai tay trực tiếp ôm lấy cổ Mạc Tranh, môi đỏ khẽ nhếch, phun ra lời âu yếm đầy sến súa.

“Anh yêu, bộ dáng hồi nãy của anh thật đẹp trai, có loại bá khí bày mưu lập kế quyết thắng ngàn dặm, thật sự rất thích anh đó, mỗi ngày nhìn thấy anh đều sẽ yêu anh hơn so với ngày hôm qua.” Dựa theo dĩ vãng, Lữ Tiêu nhất định sẽ hôn lên môi hắn, thuận tiện kiếm thêm 44 cái khoản thu nhập. Nhưng sau khi trải qua một loạt điều chỉnh Mạc Tranh, Lữ Tiêu quyết định không làm chuyện vô dụng nữa, dù sao hôn cũng không được tiền thì vì cái gì mà cậu phải hôn.

Mạc Tranh không hiểu suy nghĩ của Lữ Tiêu cho lắm, bị đối phương nhìn như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng bắt đầu kinh hoảng, sau đó ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương sau đó xoay người một cái, liền đem Lữ Tiêu đè ở trên tường, cúi đầu liền hôn xuống.

.

.

.

Cầu đề cử để có thêm động lực chạy chương nha, mình xin dịch tiếp bộ này ạ (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)