Chương 5: Tân nghiệp vụ, một lần một trăm vạn?

Lữ Tiêu ngửa đầu, ôm chặt cổ Mạc Tranh mà nhiệt tình đáp lại.

Trợ lý của Mạc Tranh ôm văn kiện gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra đi vào, vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng hai người đang hôn nhau như vậy, một câu “ngọa tào” buột miệng thốt ra, vội vàng ở lúc chưa bị phát hiện từ trong văn phòng lui đi ra ngoài, thầm hận Mạc Tranh muốn thân mật với người ta vì cái gì không khóa cửa, hắn cũng sẽ không bởi vì việc này mà bị sa thải chứ?!!.

Lữ Tiêu nghe được động tĩnh quay đầu muốn nhìn, rồi lại bị Mạc Tranh nhéo cằm xoay trở về.

Bị đè ở trên sô pha, Lữ Tiêu chỉ cảm thấy đối phương đúng là trò giỏi hơn thầy, rõ ràng ban đầu người bị áp vẫn luôn là Mạc Tranh.

Mạc Tranh hôm nay dị thường nhiệt tình, ôm Lữ Tiêu hôn khá lâu mới ngừng lại được.

Lữ Tiêu hoàn toàn không ngại, ước gì đối phương hôn nhiều thêm mấy cái, cảm giác được đối phương ngừng lại, Lữ Tiêu hướng một đôi mắt mê mang xinh đẹp như mèo con về phía Mạc Tranh, có chút khó hiểu hỏi: “Sao lại không tiếp tục nữa?”

Mạc Tranh: “……”

Nhìn giữa hai chân mình đã dựng thành một cái lều, Mạc Tranh nghĩ thầm: Hắn thật ra rất muốn tiếp tục, nhưng mà sợ Lữ Tiêu không muốn.

“Quên đi, vẫn là ăn cơm trước đã.” Mạc Tranh ôm lấy eo Lữ Tiêu, đem cậu từ trên sô pha bế lên, hai người cùng nhau ngồi ăn cơm.

Thấy mặt Lữ Tiêu phồng lên ngồi ở kia, đôi mắt tròn xoe chuyển chuyển, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía môi hắn. Mạc Tranh là một nam nhân thành niên huyết khí phương cương, bị nhìn như vậy thật sự có chút không chịu nổi, bất đắc dĩ mà mở miệng, “Nhìn cái gì đó? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục hôn à?”

Mạc Tranh còn cho rằng Lữ Tiêu sẽ giống như lúc trước nói như vầy “Hôn anh có tiền”, “Một ngụm mười vạn” loại này lời nói, chỉ chờ đối phương mở miệng, những cái dụng vọng nổi lên của hắn kia đều sẽ tan thành mây khói.

Lữ Tiêu chớp chớp mắt, theo bản năng mà muốn nói “Hôn anh sẽ không thiệt”, nhưng nghĩ đến những hành động hôm nay của đối phương, mới ý thức được thêm chủ ba ba của cậu là một boy tự luyến, Lữ Tiêu cảm thấy, cậu có thể đúng lúc mà thỏa mãn yêu cầu của đối phương một chút.

Lữ Tiêu gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Mạc Tranh, nói trắng ra: “Ừm, bởi vì cùng anh hôn thực sự thoải mái nha, muốn vẫn luôn được cùng anh hôn hôn.”

Mạc Tranh: “……”

Mạc Tranh ấn cái ót của Lữ Tiêu rồi cắn lên môi cậu một cái, Mạc Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn cơm!”

Lữ Tiêu bị cắn có chút đau, lại còn không quên ôm cổ Mạc Tranh, đem đầu lưỡi duỗi vào trong miệng hắn.

Mạc Tranh sống đến giống cái Liễu Hạ Huệ, bị Lữ Tiêu hôn một cái liền phá công, hai người liền cứ như vậy cách một cái bàn mà gian nan hôn hồi lâu mới tách ra.

Lữ Tiêu vẻ mặt mỹ mãn mà ngồi trở lại ăn cơm, hoàn toàn không phát hiện dáng ngồi kỳ quặc của Mạc Tranh, ngoan ngoãn mà không ngừng gắp đồ ăn cho đối phương.

Mạc Tranh mơ mơ màng màng mà ăn vài miếng, lúc này mới phát hiện đồ ăn mà Lữ Tiêu gắp cho hắn đều là những món mà Lữ Tiêu không thích ăn, cạn người nước mắt nhìn đối phương một cái, thấy cậu híp mắt ăn đến vui vẻ cực kỳ, hắn cũng lười lại phản ứng tiếp.

Ăn đồ ăn một lát, Mạc Tranh đột nhiên híp mắt hỏi: “Cậu có muốn mở rộng tân nghiệp vụ không?”

“Tân nghiệp vụ?” Lữ Tiêu mở to mắt, tò mò hỏi.

“Ừ, một lần một trăm vạn, cậu đồng ý không?”

Lữ Tiêu nghe được một lần một trăm vạn thì hai mắt đều sáng quắc, gật đầu như giã tỏi, “Đồng ý đồng ý!”

Mạc Tranh gật gật đầu, khoé miệng hơi hơi cong lên, cười đến giống như một con hồ ly.

“Vậy tiếp theo, chúng ta vừa lúc có thể thử xem.”

“Tân nghiệp vụ là cái gì vậy? Tại sao lại thần bí như vậy, anh không nói cho tôi là gì, tôi sẽ không làm.” Lữ Tiêu ôm ngực ngồi trên sô pha, vẻ mặt kiêu căng nói.

Mạc Tranh buồn cười mà nhìn cậu, chậm rì rì nói: “Là thực nghiệm vừa nhàn rỗi vừa thoải mái nhất của nhân loại, đến lúc đó cậu chỉ cần nằm xuống là được, cái gì cũng không cần làm.”

“Cái gì cũng không cần làm thì tại sao lại được nhiều tiền như vậy? Chắc không phải là anh muốn làm cái gì thực nghiệm phi pháp đó chứ?” Lữ Tiêu lùi ra sau dựa vào sô pha, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mạc Tranh.

“…… Không phải,” Mạc Tranh vô ngữ mà trợn trắng mắt, “Có khi nào tôi lừa gạt cậu chưa? Theo như tôi nói cái gì cũng không cần làm chính là thật sự cái gì cũng không cần làm.”

“Anh còn dám nói anh không có gạt tôi, rõ ràng ban đầu nói tốt tôi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần làm cái bình hoa để trang trí là được, vậy mà hiện tại lại phải hôn hôn rồi còn đưa cơm.”

“Đây là khoản thu nhập thêm, chẳng lẽ cậu không vui khi kiếm được thêm tiền sao?”

Lữ Tiêu: “……” Không thể phản bác.

“Nếu như cậu không muốn, vậy quên đi, hợp đồng không cần ký, khoản thu nhập thêm cũng không cần tiếp tục kiếm nữa.”