Chương 21

Sau ngày hôm đó, Diệp Tu Hàn vốn muốn đưa đan dược cho Thẩm Trọng Quang, nhưng liên tục vài ngày đều không thể gặp được hắn.

Cuối cùng y mới chậm chạp nhận ra rằng Thẩm Trọng Quang đã xuống núi.

Thẩm Trọng Quang xuống núi, 818 lại cảm thấy vô cùng vui mừng, điều này có nghĩa là nó có thể thoải mái dẫn dắt kí chủ thực hiện nhiệm vụ trà xanh.

Vì thế những ngày này họ lại thực hiện nhiệm vụ "Thu hút kiếm tu" thêm vài lần.

Nhiệm vụ khác nhau, nhưng cách hoàn thành nhiệm vụ đều giống nhau - đó chính là bán thảo dược.

Diệp Tu Hàn nhìn về phía Bia kiếm đạo gần đó, qua đêm nay, Bia kiếm đạo sẽ đóng cửa, nhưng Thẩm Trọng Quang vẫn chưa đến thách đấu.

Những ngày này người được nhắc đến nhiều nhất, phải kể đến Lục Lâm Phong.

Có người nói, một ngày hắn ta đánh liên tiếp ba mươi bia, phá vỡ kỷ lục của các tiền bối.

Có người nói, hắn ta có đạo tâm kiên định, nên mới có thể khiến bia đá cộng minh.

Diệp Tu Hàn không nhịn được lại nghĩ đến cốt truyện trong sách.

Trong sách, Lục Lâm Phong nhờ Thẩm Trọng Quang thay mình xuống núi tìm kiếm một bộ công pháp không hoàn chỉnh, đợi khi Thẩm Trọng Quang trở về, lại vừa lúc lỡ mất thời gian mở cửa của Bia kiếm đạo.

Ban đầu Diệp Tu Hàn nghĩ rằng lần này Thẩm Trọng Quang chắc chắn sẽ giành lấy danh hiệu "Thiên Lan Tông đệ nhất kiếm".

Nhưng cốt truyện vẫn phát triển như trong sách vậy.

Thẩm Trọng Quang đã đi đâu? Chẳng lẽ việc hắn xuống núi vẫn liên quan đến Lục Lâm Phong sao?

"Ngươi không thấy chiêu kiếm đó của Lục sư huynh, quả thực là nhẹ nhàng linh hoạt, nhấc nặng như không."

"Lục sư huynh dùng kiếm đại khai đại hợp, vạn pháp quy nhất, quả nhiên là kiếm tâm trời sinh!"

"Lạ thay, Thẩm sư đệ đã nhận được chân truyền của tiền bối sau núi, sao lại không thấy hắn đến khiêu chiến Bia kiếm đạo?"

"Đúng vậy..."

Nghe những kiếm tu này thi nhau ca tụng Lục Lâm Phong, Diệp Tu Hàn ôm lấy bảng gỗ của mình, bỗng nhiên không còn muốn mở hàng nữa.

Y quay người định rời đi, bỗng nhiên bị ai đó gọi lại.

"Diệp sư đệ chờ một chút!" Người đến có dung mạo tuấn tú, trên người mặc đạo bào có tay áo rộng, thần thái sáng láng tuấn mỹ, chỉ là eo lại treo một cái kèn Xô-na, phá hỏng vẻ tiên khí thoát tục.

Người này tên là Tống Văn Thanh, sinh ra trong Thương hội Tống gia nổi tiếng, là đích tử út được gia chủ sủng ái nhất.

Diệp Tu Hàn lùi lại một bước theo phản xạ, tạo khoảng cách với Tống Văn Thanh.

Tống Văn Thanh thấy thế thoáng sửng sốt, nhưng hắn ta nhanh chóng hồi phục tinh thần, nói ra mục đích của mình: "Diệp sư đệ, ta thấy đệ bán thảo dược đã mấy ngày tại nơi này, có phải đệ rất thiếu linh thạch không?"

"Ta cần một loại thảo dược đặc biệt, nếu đệ có thể thu thập được, ta có thể cho đệ năm trăm viên linh thạch." Tống Văn Thanh vừa nói, vừa đưa cho Diệp Tu Hàn một tờ giấy vẽ hình dáng của thảo dược.

Thấy Diệp Tu Hàn không lên tiếng, Tống Văn Thanh lại nói: "Đợi khi bia kiếm đạo đóng cửa, e là những kiếm tu này sẽ không đến mua thảo dược nữa."

Diệp Tu Hàn chăm chú nhìn tờ giấy, y rất quen thuộc với thảo dược trên giấy, chính là "huyết sát thiên tuyệt đoạt mệnh độc thảo". Người biết loại thảo dược này không nhiều, tên cũng chưa từng truyền ra, nếu do thương hội của Tống Văn Thanh bán đi thiên hạ sẽ có nhiều người biết đến cái tên này.

Diệp Tu Hàn định gật đầu đồng ý, liền nghe Tống Văn Thanh nói: "Nếu đệ giúp ta thu thập thảo dược, chính là bằng hữu của toàn bộ Thương hội Tống gia."

Bằng hữu... của toàn bộ... thương hội?

Diệp Tu Hàn vội vàng lắc đầu từ chối.

Tống Văn Thanh không ngờ Diệp Tu Hàn lại từ chối quả quyết như vậy, nhưng nghĩ đến loại thảo dược kia chưa từng có người thấy, cũng không còn miễn cưỡng nữa.

Tuy nhiên, hắn ta rất ngưỡng mộ tài năng thu thập thảo dược của Diệp Tu Hàn, có ý muốn kết giao, liền mở miệng nói: "Vậy thì thôi. Đúng rồi Diệp sư đệ, sau này đệ muốn bán dược, có thể đến chợ dưới núi xem xem. Nhưng đừng lại treo biển giảm giá một phần năm, nếu không lại càng bán không được."

Diệp Tu Hàn nghe những lời này, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ tò mò.

Tống Văn Thanh tiếp tục nói: "Đệ bán dược giảm một phần năm, mọi người đều tranh nhau mua của đệ, những người khác cũng chỉ đành bị ép giảm giá. Như vậy, họ có thể sẽ tung tin đồn thổi, bôi nhọ dược của đệ có phẩm chất không tốt mới bán rẻ. Nếu đệ muốn thu hút nhiều người đến mua, không bằng thử "mua một tặng một"."

"Mua một tặng một?" Diệp Tu Hàn nhỏ giọng lặp lại.

"Đúng vậy, trong đó có nhiều mánh lới lắm. "Mua một tặng một", nghe có vẻ cực kỳ hời phải không? Thực ra đệ có thể bán thảo dược, lại tặng thêm một chút thứ đối phương không cần, nhiều người trong lúc nổi hứng sẽ mua cùng một lúc. Đợi khi họ nhớ lại mình không cần, cũng không thể tìm đệ trả hàng."

Diệp Tu Hàn nhớ lại điều gì đó, ánh mắt càng sáng hơn.

Tống Văn Thanh thấy vậy cũng không nói thêm gì, chờ Diệp Tu Hàn thử qua phương pháp này, thấy có ích tự nhiên sẽ nhớ đến mình.