Chương 22

Đợi khi quan hệ gần gũi hơn, có lẽ Diệp Tu Hàn sẽ đồng ý giúp hắn ta thu thập thảo dược.

Đợi Tống Văn Thanh đi sau, Diệp Tu Hàn lại ôm bọc hành lý nhỏ của mình đến cửa Bia kiếm đạo.

Y dựng lên một tấm biển mới - "Mua một tặng một".

Diệp Tu Hàn chọn một số thảo dược trong mắt y không quý giá lắm, dễ dàng thu thập, làm thảo dược tặng kèm.

Tuy nhiên, trong mắt những kiếm tu, đó đều là thảo dược quý báu, "mua một tặng một" gần như tương đương với giảm giá một nửa.

Diệp Tu Hàn lần đầu tiên cảm nhận được sự mua sắm điên cuồng của những kiếm tu, y có chút mờ mịt nghĩ, "mua một tặng một" quả thực là phương pháp hấp dẫn kiếm tu tốt.

Cuối cùng, ánh sáng le lói dần biến mất trong bầu trời.

Diệp Tu Hàn vươn tay sờ vào đan dược trong lòng. Đây là đan dược ngày đó y cùng Minh Lãng chân nhân luyện chế, có thể chữa trị thương tổn thần hồn.

Minh Lãng chân nhân tự mình luyện hóa một ít, tặng cho tông môn, dùng để cứu chữa những đệ tử có thần hồn trọng thương khi xông vào với bia kiếm. Riêng tư thì dặn dò y đan dược quý giá, không nên dễ dàng cho người ngoài.

Diệp Tu Hàn gật đầu đồng ý, nhưng người ngoài này tự nhiên không bao gồm Thẩm Trọng Quang.

Y nghĩ, nếu Thẩm Trọng Quang quyết định xông vào Bia kiếm đạo, có đan dược này chắc chắn có thể thắng được Lục Lâm Phong chứ?

Nhưng mà, Thẩm Trọng Quang không biết khi nào mới trở về.

Diệp Tu Hàn cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người khác, lúc này y liền cảm nhận được có người đang nhìn mình.

Y ngẩng đầu, nhìn rõ người đứng trong đêm tối, bỗng nhiên sững sờ.

Cuối con đường dài, tuyết vụn rơi trên vai Thẩm Trọng Quang, tích tụ một lớp dày.

Hắn dường như đã đứng đó rất lâu.

Lần này, Thẩm Trọng Quang không do dự, trực tiếp đi thẳng về phía Diệp Tu Hàn.

Hắn thấy Diệp Tu Hàn có chút luống cuống lật ra tấm biển, trên biển rõ ràng viết "mua một tặng một".

Thẩm Trọng Quang không rõ mình đang có tâm trạng thế nào.

Những ngày này, hắn xuống núi, theo ký ức xông qua mấy cảnh giới bí mật, gϊếŧ mấy ma tu, cuối cùng tìm một ngọn núi bí ẩn, luyện hóa một thanh kiếm nhỏ.

Kiếm màu xanh, kiếm khí ôn nhu nhưng linh hoạt.

Rất thích hợp cho Diệp Tu Hàn.

Chờ sau khi trở về tông môn, hắn lại không đi tìm Diệp Tu Hàn ngay lập tức, mà giấu kiếm đi.

Hắn thấy Tống Văn Thanh và Diệp Tu Hàn trò chuyện, nói về lợi ích của "mua một tặng một", dạy Diệp Tu Hàn dùng mua một tặng một để bán thêm những thứ người khác không cần.

Nhưng Diệp Tu Hàn, căn bản không hiểu cái gì mới là thứ người khác không cần, thảo dược y tặng cái nào cái nấy đều vô cùng quý trọng.

Thẩm Trọng Quang thu hồi suy nghĩ.

Hệ thống yên ắng, không ai nói chuyện. Diệp Tu Hàn cũng rất yên lặng nhìn hắn, ánh mắt trong sáng, lại ẩn chứa một phần thấp thỏm.

Thẩm Trọng Quang nghĩ, Diệp Tu Hàn thậm chí còn không biết, trong đêm thử thuốc kia, hắn đã thực sự nảy sinh ý định gϊếŧ người.

Hai người nhìn vào mắt nhau, Diệp Tu Hàn nhớ ra điều gì, hơi chột dạ không yên mà tránh ánh mắt đi.

"Thực ra đệ có thể bán thảo dược, lại tặng thêm một chút thứ đối phương không cần." Chính trong lúc vừa rồi, lời của Tống Văn Thanh bỗng nhiên hiện lên trong đầu Diệp Tu Hàn.

Y chần chừ một chốc, nắm chặt lọ đan dược, đẩy nhẹ về phía Thẩm Trọng Quang, sau đó ngập ngừng hỏi: "Huynh, huynh mua đan dược không? Mua một lọ lại tặng thêm một tu sĩ biết thu thập thảo dược."

Thẩm Trọng Quang vươn tay ra, nắm lấy lọ đan dược.

Hắn đưa cho Diệp Tu Hàn thanh kiếm mình luyện hóa.

Diệp Tu Hàn sửng sốt, đây là dùng để mua thuốc sao?

Hắn tiếp nhận theo phản xạ, vừa chạm vào kiếm, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thanh kiếm này, sờ lên lại có hơi ấm nhẹ nhàng.

Nhìn kỹ lại, chuôi kiếm màu xanh lục, bên trong khảm sợi chỉ màu vàng, tựa như mạch lá cây. Phần đáy của kiếm là một viên đá Phượng hoàng lửa cực phẩm màu đỏ rực, nhẹ nhàng một chạm, liền có linh khí màu đỏ lan tỏa trong mạch lá, lưỡi kiếm chuyển từ màu xanh sang đỏ, như thể bốn mùa thay đổi.

"!" Diệp Tu Hàn trực tiếp nhìn ngây ngốc.

Y sờ sờ kiếm, lại nhìn Thẩm Trọng Quang, rõ ràng Thẩm Trọng Quang vẫn chưa nói một lời, nhưng khí lạnh xung quanh thân hắn dường như đã bớt đi một chút.

Thẩm Trọng Quang ra hiệu cho Diệp Tu Hàn đi cùng hắn. Hai người một trước một sau, nhanh chóng đến trước bia đá vô tự ở hậu sơn. Thẩm Trọng Quang tự biết bản thân chỉ giỏi gϊếŧ người, không thể dạy người khác luyện kiếm, liền định để nam nhân áo đỏ trong bia đá dạy Diệp Tu Hàn.

Diệp Tu Hàn học theo Thẩm Trọng Quang, đặt tay lên bia đá, trước mắt lập tức được bao phủ một đám sương trắng. Đợi sương tan, y kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rõ ràng bên ngoài vẫn là ngày đông giá rét, nhưng bên trong bia đá lại là một cảnh xuân nắng ấm. Hàng ngàn cây đào nở rộ, như một bức tranh yên chi, trải dài tới chân trời.