Chương 20

May mắn là Tạ Lãng chỉ nắm một lúc, sự chú ý liền bị lò luyện đan hút đi, tiến lên một bước mở nắp lò luyện đan ra.

Ba viên đan dược trong suốt như ngọc châu nằm giữa lò luyện đan. Tạ Lãng nâng đan dược lên, tựa như đang cầm một bảo vật vô cùng quý giá. Ông ta luyện thuốc vô số, nhưng chưa từng thấy đan dược nào tự nhiên hoàn mỹ như vậy.

Đáng tiếc, ba viên đan dược này cần phải thử nghiệm, nhất định sẽ có hao tổn.

Tạ Lãng lấy ra một viên đan dược, đang định nuốt xuống thì ngực đột nhiên truyền đến cảm giác đau rát như lửa đốt. Hẳn là do trước đó thử thuốc để lại thương tích vẫn chưa lành.

Diệp Tu Hàn thấy trên tay Tạ Lãng gân xanh nổi lên, tựa như rắn nhỏ lượn quanh, không khỏi hoảng hốt.

Tạ Lãng lắc đầu: "Không hề hấn gì, y tu dùng thân mình thử thuốc, cũng là cách rèn luyện đạo tâm. Ngươi sau này nếu thực sự bước vào con đường y tu, cũng nên như vậy, đừng học theo những kẻ tà đạo, nuôi dưỡng người khác để dùng thuốc, làm tổn hại thiên đức."

Diệp Tu Hàn gật gật đầu.

Tạ Lãng lộ vẻ mặt hài lòng, ông ta có ý định muốn thu nhận Diệp Tu Hàn làm đồ đệ nên hỏi y: "Đan dược này do ngươi luyện, ngươi có nguyện ý thử không? Chỉ là sau khi uống vào cực kỳ có khả năng bị dược tính xung khắc..."

Diệp Tu Hàn trực tiếp cầm lấy đan dược.

"Chờ đã! Ký chủ đừng ăn viên đan dược này --" 818 nhìn thấy bộ dạng của Tạ Lãng, lập tức hoảng hốt.

Nó và ký chủ hiện tại chỉ là hai kẻ nghèo khổ, căn bản không thể mua nổi đạo cụ cao cấp, nếu thực sự bị trúng độc thì phải làm sao.

818 trong cơn hoảng loạn, ký ức bị phong ấn bỗng chốc lại trở nên lỏng lẻo một chút.

Nó nhớ lại mình từng dẫn dắt một ký chủ cấp độ cao nhất, ngay từ thời kỳ mới bắt đầu đã sử dụng một số thủ đoạn trà xanh tuyệt đỉnh.

Trà xanh lấy lòng người dựa vào cái gì, đương nhiên là lương thiện yếu đuối, dịu dàng đáng yêu. Ký chủ trước kia của nó trước tiên giả vờ uống thuốc, sau đó ném thuốc vào túi hệ thống, chứ không hề ăn.

Tiếp theo làm bộ vẻ mặt khó chịu. Nếu có người hỏi tới, liền cố tỏ ra mạnh mẽ, nói mình không sao, tất cả đều vì sau này có thể cứu chữa nhiều người hơn.

Một loạt hành động này, ký chủ không hề hấn gì, nhưng thu hoạch được vô số thiện cảm.

818 muốn mở miệng, lại có chút do dự, hắn luôn cảm thấy làm như vậy có chút không đúng.

Nhìn thấy Diệp Tu Hàn sắp nuốt viên đan dược, 818 không kịp suy nghĩ nhiều, nói lên: "Ký chủ chờ một chút. Ngài có thể... bỏ thuốc vào túi, giả vờ thử thuốc."

Lời này vừa ra, 818 không hiểu sao cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi vài phần.

Bên ngoài phòng.

Thẩm Trọng Quang một kiếm đâm ra, núi rừng vừa rơi một trận tuyết mới, nhưng kiếm ý của hắn còn lạnh hơn.

Không lâu trước, hắn nghe thấy Diệp Tu Hàn trong hệ thống nói có người muốn bắt hắn, không suy nghĩ nhiều liền cưỡi kiếm bay qua xem xét.

Nhưng chỉ thấy Diệp Tu Hàn luyện thành đan dược, chuẩn bị thử thuốc.

Đôi mắt hắn đen kịt, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào Diệp Tu Hàn. Nghe thấy lời hệ thống đầy cám dỗ, Diệp Tu Hàn vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác ngoan ngoãn.

Thẩm Trọng Quang nhìn Diệp Tu Hàn nhéo lấy thuốc, bỏ vào miệng.

Tay Diệp Tu Hàn mạnh mẽ nắm lấy góc bàn, vì dùng sức mà hơi hơi tái nhợt.

Thẩm Trọng Quang lạnh lùng nhìn hắn -- không khóc, làm không giống thật.

Hắn đang muốn nhìn tiếp, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hệ thống hoảng sợ: "Ký chủ, sao ngìa lại thật sự nuốt rồi?"

"Ký chủ, giá trị sinh mệnh của ngài đang giảm --"

Thẩm Trọng Quang siết chặt trường kiếm, ngẩng đầu.

"Không sao đâu." Diệp Tu Hàn vụng về an ủi 818: "Cảm giác này cũng giống như bị người ta chọc hai cái mà thôi."

Tạ Lãng thấy bộ dạng của Diệp Tu Hàn, cũng sợ hãi không nhẹ, Diệp Tu Hàn liệt kê cảm giác sau khi uống đan dược, hai người lại nhẹ nhàng sửa đổi phương pháp luyện chế.

Sửa xong, liền là một loạt thao tác luyện đan, thử thuốc.

Cho đến khi ánh nắng xuyên qua sương mai, rải rác khắp núi đầu, Tạ Lãng và Diệp Tu Hàn cuối cùng luyện ra được đan dược có thể chữa trị thương tổn thần hồn.

Diệp Tu Hàn ôm một lọ nhỏ đan dược, lộ ra nụ cười, hướng ra ngoài phòng đi.

818 thở dài: "Ký chủ, đợi sau này mua được thiết bị chặn cảm giác đau, lúc ngài thử thuốc sẽ không cần phải sợ nữa."

Diệp Tu Hàn suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu: "Nếu làm như vậy, người khác thấy ta không sao, nói không chừng sẽ coi thuốc độc như là thuốc lành."

818 hiểu ý của Diệp Tu Hàn, nhưng với tư cách là hệ thống, nó theo tiềm thức nói lên: "Nhưng mà... đây chỉ là thế giới của một quyển sách mà thôi."

"Không phải đâu." Diệp Tu Hàn nhỏ giọng nhưng nghiêm túc sửa lại: "Đây là thế giới của Thẩm Trọng Quang."