Chương 19

Dù sao ở trong sách, Thẩm Trọng Quang chỉ là một thế thân đầy xấu hổ, chưa từng có sư trưởng chỉ bảo qua. Kiếm thuật của hắn đều là học được từ giữa ranh giới sống chết.

[Ting! Nhiệm vụ thứ ba: Ngẫu nhiên chọn một kiếm tu may mắn, mời hắn dạy ngài luyện kiếm, đã hoàn thành. Chúc mừng ngài nhận được 100 điểm trà xanh.]

Thẩm Trọng Quang cụp mắt.

Ký chủ sẽ nghèo đến mức, ngay cả thiết bị chặn cảm giác đau cũng không mua nổi sao?

Hắn thả kiếm xuống, quay người rời đi.

Bên tai lại truyền đến tiếng nói, là Diệp Tu Hàn trong hệ thống đang nói chuyện.

"Ngày mai ta còn có thể đến không."

"Ngày mai ta còn có thể đến không."

...

Thẩm Trọng Quang tăng tốc bước chân, tranh thủ lúc Diệp Tu Hàn chưa luyện tập xong nhanh chóng rời khỏi nơi này.

***

Thiên Mộc Phong, Minh Tâm Đường.

Vừa bước vào, Diệp Tu Hàn đã thấy Tạ Lãng nằm rạp trên đất, lông mày nhíu chặt.

Bên cạnh còn vương vãi vài nhánh thảo dược.

Diệp Tu Hàn nhìn thấy thảo dược đó, lập tức biết trong đó có hai loại là tương khắc với nhau. Y sờ sờ trong lòng, móc ra một loại quả màu đỏ đưa cho Tạ Lãng.

Tạ Lãng nhìn quả đỏ đó, trong mắt bỗng sáng lên.

Vừa rồi ông ta đang nghĩ xem có loại thảo dược có thể trung hòa dược tính, nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra tên thảo dược, không ngờ Diệp Tu Hàn lại trực tiếp đưa cho mình.

Tạ Lãng nuốt quả đỏ, sắc mặt lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

Ông ta nhìn Diệp Tu Hàn, vẻ mặt kích động, liên tiếp hỏi: "Ngươi làm sao phát hiện ra hai vị thảo dược này tương khắc nhau, và làm sao biết quả Hồng Lâm có thể trung hòa độc tính?"

Diệp Tu Hàn sững sờ.

Y lại cúi đầu nhìn hai vị thảo dược kia.

Vì y không thích nói chuyện, đôi khi 818 sẽ trực tiếp đặt biểu tượng cảm xúc trên bảng điều khiển để giao tiếp với y, mà y cũng học được cách giao tiếp chỉ có thể hiểu mà không thể nói này.

Lúc này hai vị thảo dược trong mắt hắn rõ ràng là -- Đừng chạm vào ta.JPG

Còn về quả Hồng Lâm -- Ta đến để gia nhập gia đình này.JPG

"Dựa vào trực giác!" Diệp Tu Hàn dùng giọng điệu vô lý nhưng kiên định nói.

Tạ Lãng: "..." Niềm vui và nỗi buồn không thể chia sẻ giữa người với người.

Nhưng mà, đã có kiếm tu vừa sinh ra đã mang kiếm tâm, y tu có tài năng như thế cũng không làm người ta ngạc nhiên.

Tạ Lãng bày ra vài loại thảo dược, nhìn về phía Diệp Tu Hàn: "Mấy ngày nay có rất nhiều đệ tử kiếm tu đều tiến tới bia kiếm đạo để khiêu chiến, thần hồn bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, ta liền nghĩ tới việc luyện hóa một loại đan dược, vừa rồi chính là trong lúc thử đan phát sinh chút sai lầm. Đáng tiếc thay, viên đan dược này hẳn là còn thiếu một vị thảo dược có tác dụng ngưng thần..."

Nghe đến "bia kiếm đạo", "thần hồn", Diệp Tu Hàn lập tức trở nên hứng thú, y tràn đầy mong đợi hỏi: "Ta có thể thử không?"

Tạ Lãng gật đầu.

Diệp Tu Hàn từ trong lòng móc ra một nhánh thảo dược, chính là trước đây hái để dâng cho Thẩm Trọng Quang dưỡng thần hồn.

Nếu biến thành đan dược, hẳn sẽ càng lợi hại hơn nhỉ?

"Hửm?" Tạ Lãng nhìn thảo dược không thể gọi ra tên, hiếm hoi chần chừ một lát: "Có chút giống vô ưu thảo, không đúng, đây là một loại thảo dược hoàn toàn mới."

Diệp Tu Hàn sửng sốt.

Lúc y hái thảo dược này hoàn toàn dựa vào bản năng của thảo mộc yêu, không phụ thuộc vào y điển của nhân loại, do đó cũng không biết đây là thảo dược gì.

"Là ngươi phát hiện ra, vậy ngươi hãy đặt tên cho nó đi?" Tạ Lãng cười khẽ nhìn Diệp Tu Hàn.

Diệp Tu Hàn vươn tay sờ nhẹ nhánh thảo, lặng lẽ truyền vào một tia yêu lực.

Chẳng bao lâu, y liền cảm nhận được ý nghĩ của nhánh thảo đó.

"Hức hức hức hức cảm ơn đại nhân, ta không cần phải làm cỏ dại nữa. Ta trước đây đã xem qua thoại bản, tên của những linh bảo truyền thế kia thật là hay ho. Ta có thể gọi là Huyết Sát·Thiên Tuyệt Đoạt Mệnh Độc Thảo không?"

Diệp Tu Hàn mở to mắt: "... Hở?"

Thấy Tạ Lãng vẫn nhìn mình, Diệp Tu Hàn bất chấp đọc ra cái tên đó.

Tạ Lãng: "..." Ông ta rất muốn nói thiếu niên nên đọc ít thoại bản một chút.

Tạm bỏ qua chuyện tên gọi, Tạ Lãng bắt đầu chỉ tay dạy Diệp Tu Hàn luyện đan.

Thông thường y tu luyện đan, mười lò thì chín nổ. Chỉ vì các loại thảo dược khác nhau khi dung hòa tính chất, cực kỳ dễ dàng gây ra linh khí chấn động.

Nhưng hôm nay, những thảo dược này quả thật quá kỳ lạ.

Nếu nhất định phải hình dung thì, giống như mười người bạn thân, cùng nhau nắm tay.

Tạ Lãng cố gắng xua tan suy nghĩ kỳ quái này, nhưng lò luyện đan thực sự quá yên tĩnh.

Ngay cả nắp lò cũng không bật tung lần nào.

Một canh giờ trôi qua, một luồng hương thuốc sảng khoái xông ra từ bên trong lò luyện đan.

Tạ Lãng đột nhiên ngồi dậy, kích động muốn nắm lấy tay Diệp Tu Hàn --

Diệp Tu Hàn sợ tới mức hoảng hốt nói với hệ thống: "Ông, ông ta muốn bắt ta, làm sao bây giờ!!"