Chương 13

Bia Kiếm Đạo có tổng cộng một trăm đạo, mỗi một đạo đều mang tên kiếm đạo, bên trong phong ấn chiêu kiếm tự hào nhất của tiền bối kiếm đạo.

Cứ mỗi ba trăm năm là bia Kiếm Đạo sẽ mở một lần, nếu cảm nhận được có đệ tử tư chất xuất chúng xuất hiện, cũng sẽ mở ra trước thời hạn.

Bia Kiếm Đạo một khi mở ra, tất cả đệ tử kiếm tu đều có thể tiến vào khiêu chiến. Nếu có thể được một trăm đạo bia công nhận, thì có thể đạt được danh hiệu "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm".

Trường kiếm xuyên qua trận pháp, Diệp Tu Hàn đến Thiên Mộc Phong - nơi y tu ở.

Còn Thẩm Trọng Quang thì trực tiếp ngự kiếm bay về hướng bia Kiếm Đạo.

Khi bia Kiếm Đạo mở ra sẽ ngưng tụ một đạo kiếm trận, trong kiếm trận có linh khí sung túc, tu luyện một ngày hoặc như một năm, hoặc như mười năm, tất cả tùy thuộc vào cơ duyên cá nhân.

Giờ phút này, đệ tử trong tông môn hầu như đều tập trung tại bia Kiếm Đạo, tĩnh tâm tu luyện.

Thẩm Trọng Quang đi vòng qua bia Kiếm Đạo, đi về phía sau núi.

Nơi đó vẫn có vài chục bia đá cũ kỹ dựng đứng.

Những bia đá này cũng từng là bia Kiếm Đạo, chỉ là năm tháng trôi qua, tàn ảnh lưu lại bên trong dần dần tiêu tán, thậm chí không nhớ nổi chiêu kiếm của mình.

Chúng nó bị di dời, bị vứt bỏ ở sau núi hoang vắng.

Thẩm Trọng Quang từ từ bước qua.

Kiếp đầu tiên, hắn tự mổ moi linh cốt để chứng minh trong sạch, linh cốt bị Lục Lâm Phong lừa gạt.

Trong lúc tuyệt vọng, hắn muốn bò ra phía núi sau, nhưng lạc vào khu rừng bia đá này. Máu của hắn thấm vào bia đá không chữ, đánh thức tàn ảnh bên trong.

Tàn ảnh bên trong bia đá không chữ giúp hắn nhổ hồn đinh, lại chỉ điểm cho hắn hái thảo dược, chữa lành ngoại thương.

Những bia đá khác thì dạy hắn luyện kiếm, chỉ là những chiêu thức lẻ tẻ, nhưng đều chứa đựng đạo tâm.

Thẩm Trọng Quang tư chất xuất chúng, có thể dựa vào từng động tác nhỏ mà lĩnh hội được kiếm quyết hoàn chỉnh. Hắn từ từ lau chùi bia đá, nhận diện những chữ viết mờ nhạt trên đó.

Tiêu Dao, Tàng Âm, Trục Tinh Thần...

Hắn giúp những tàn ảnh trong bia đá từng chút một nhớ lại đạo của mình.

Ngoại trừ bia đá không chữ kia.

Năm tháng trong núi thoáng qua, Thẩm Trọng Quang phát hiện ra mình có linh cốt mới hình thành ở vành tai.

Một khối linh cốt màu đen.

Hắn thế mà đã sớm nhập ma.

Thẩm Trọng Quang rời khỏi tông môn, khi trở lại đã là trăm năm sau.

Hắn dẫn đầu đại quân ma tộc tấn công tông môn, một trận chiến này, tử vong vô số, máu chảy thành sông dọc theo bậc thang.

Thẩm Trọng Quang lại nhìn thấy bia đá không chữ kia.

Tàn ảnh trong tảng bia đã sớm không nhớ đạo của mình, nhưng hắn vẫn nhớ rõ phải bảo vệ nơi này.

"Ngươi hỏi đạo của ta gọi là gì…"

Tàn ảnh đó bị hàng trăm ma tu vây quanh, phát ra một trận cười điên dại.

Trên bia đá lần đầu tiên nổi lên chữ --"Cút".

Tàn ảnh tự bạo, cả ngọn núi đều chấn động, ánh mắt Thẩm Trọng Quang ánh mắt lặng yên.

Sau đó, Thẩm Trọng Quang lại trọng sinh rất nhiều lần.

Nhưng hắn không bao giờ có thể đánh thức bia đá không chữ kia nữa. Hắn rất rõ ràng, mình đã sa chân vào ma đạo không thể quay đầu, đạo bất đồng, tự nhiên không thể gây ra sự cộng hưởng với bia đá.

Nhưng kiếp này, cuối cùng đã có chút khác biệt.

Sau tâm ma kiếp ngày ấy, Thẩm Trọng Quang cảm nhận được đạo tâm của mình có chút biến đổi nhỏ.

Thẩm Trọng Quang đặt tay lên bia đá, lau đi bụi bặm trên đó, đang muốn rút tay lại, một lực lượng mãnh liệt hút hồn phách của hắn vào --

***

"Ta không cần chữa trị, chỉ cần không chết ta vẫn có thể luyện kiếm!"

"Thả ta đi, ta còn muốn cùng tiền bối đấu kiếm!"

"Tay ta không hề hấn gì, đừng lấy đi kiếm của ta!"

Thiên Mộc Phong, Minh Tâm Đường.

Diệp Tu Hàn co mình trong góc tường, dùng áo choàng bao trùm lấy bản thân, còn đeo cả màn che, lặng lẽ phân loại thảo dược.

Ngày hôm đó, ngay khi trở về Thiên Lan Tông, y liền được đưa đến nơi này.

Chân nhân chịu trách nhiệm quản lý Minh Tâm Đường tên là Tạ Lãng, hiệu là "Minh Lãng chân nhân", nhưng ông vô cùng đam mê ẩm thực, thân hình đẫy đà, người trong tông môn lén gọi ông ta là Béo chân nhân.

Tạ Lãng trước tiên giúp Diệp Tu Hàn chẩn trị một lượt, nói rằng linh cốt của y bị tổn thương, trong thân thể không hề có chất độc. Còn Lục Lâm Phong thì lại cực kỳ khó xử lý, Tạ Lãng cùng một vài vị y tu luân phiên chẩn trị nhưng đều không thể giải độc cho hắn ta. Đơn giản vì loại độc này không có vấn đề gì nghiêm trọng, nó chỉ khiến người ta thêm chút thèm ăn mà thôi.

Đợi Lục Lâm Phong tỉnh lại, hắn ta liền biết được một tin tức kinh thiên động địa.

Bia Kiếm Đạo mở cửa sớm hơn dự kiến, hắn đã bỏ lỡ ngày đầu tiên của Kiếm Trận, bỏ lỡ cơ hội tu vi tăng tiến nghìn dặm trong một ngày. May mắn thay, bia Kiếm Đạo vẫn chưa đóng cửa, hắn ta vẫn có thể tiến đến khiêu chiến.