Chương 14

Lúc này Lục Lâm Phong không thể ngồi yên được nữa, cũng không quan tâm đến việc giải độc mà chỉ mong chinh phục bia Kiếm Đạo, giành lấy danh hiệu "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm".

Còn về phần Diệp Tu Hàn, y đã mất hết ký ức, tạm thời được Tạ Lãng thu nhận ở lại Minh Tâm Đường.

Tạ Lãng nhận ra Diệp Tu Hàn đặc biệt hứng thú với y tu nên đã thử dạy y phân biệt thảo dược, qua việc dạy dỗ này, ông ta phát hiện Diệp Tu Hàn có thể một lần đã nhớ kỹ mọi loại thảo dược, tư chất cực kỳ đáng sợ.

Tạ Lãng có ý muốn Diệp Tu Hàn nhập môn y yu, thấy đám kiếm tu bên ngoài ồn ào không ngừng, ông ta lắc đầu nói: "Ngươi coi đám người kiếm tu kia kìa, e rằng tu luyện đến phát điên rồi."

Diệp Tu Hàn sửng sốt một chút, y lại cảm thấy những kiếm tu này cũng khá tốt.

Họ không vây quanh y, cũng không chăm chú nhìn y.

818 sắp khóc.

Ký chủ sau khi bước vào tông môn, hoàn thành nhiệm vụ trà xanh thứ hai, lại phát ra nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ này đầu tiên yêu cầu ký chủ lựa chọn mục tiêu công lược:

1. Đệ tử kiếm tu; 2. Đệ tử phù tu; 3. Đệ tử âm tu…

Ký chủ không chút do dự lựa chọn kiếm tu.

Diệp Tu Hàn không rõ thế nào là công lược, y chỉ muốn kết bạn với Thẩm Trọng Quang, mà Thẩm Trọng Quang lại chính là một kiếm tu.

Nghĩ như vậy, y lại càng mong chờ nhiệm vụ trà xanh lần này, chỉ là nhiệm vụ này chậm chạp mãi không chịu phát ra.

818 nhìn những kiếm tu bên ngoài, lại thở dài một hơi.

Đối với bọn họ mà nói, ký chủ còn không hấp dẫn bằng một thanh kiếm gỗ hay một đoạn kiếm luôn.

Có lẽ nên chờ đợi hào quang mỹ nhân ốm yếu một lần nữa kích hoạt?

818 vẫn đang suy nghĩ cách công lược kiếm tu đúng đắn, bảng hệ thống đã công bố nhiệm vụ mới.

[Nhiệm vụ ba: Ngẫu nhiên chọn một kiếm tu may mắn, mời hắn dạy ngươi luyện kiếm, nhiệm vụ thành công sẽ nhận được 100 điểm trà xanh. Thời hạn: mười ngày.]

818: "..." Cứu mạng.jpg

Hiện tại bia Kiếm Đạo Bia đã mở ra, đám kiếm tu này không ngủ cũng không nghỉ, thậm chí còn không muốn chữa trị vết thương, ai sẽ sẵn lòng dạy ký chủ luyện kiếm chứ? Ngay cả Lục Lâm Phong cũng chỉ muốn khiêu chiến một trăm đạo bia Kiếm Đạo, sớm ngày giành lấy danh hiệu "Thiên Lan Tông Đệ Nhất Kiếm".

Diệp Tu Hàn hoàn toàn không biết 818 đang suy sụp, y tràn đầy mong đợi hỏi: "Ta... bây giờ đi tìm Thẩm Trọng Quang nha?"

818 suýt chút nữa nghĩ mình đã nghe nhầm.

Một ký chủ trà xanh, làm sao có thể làm bằng hữu với một kẻ chuyên chém gϊếŧ trà xanh được chứ?

Huống hồ, Thẩm Trọng Quang có thể gϊếŧ ngược lại ký chủ trà xanh vô số lần, dùng sức một mình chống lại đạo cụ của hệ thống có lực lượng mạnh mẽ, chứng tỏ hắn coi ký chủ từ bên ngoài đến là kẻ địch hơn nữa rất e ngại.

Dù rằng giả sử Thẩm Trọng Quang đã đủ mạnh mẽ, có thể coi nhẹ sự tồn tại của hệ thống, hắn cũng không cần bất kỳ bằng hữu nào.

Thẩm Trọng Quang đã sớm không phải là đứa bé đáng thương đau khổ khao khát được yêu thương như ngày xưa nữa.

Nguyện vọng của ký chủ cũng không thể thành hiện thực.

Tuy nhiên, hiện tại quả thực cũng không còn kiếm tu nào khác, cũng đâu thể để ký chủ đi tìm Lục Lâm Phong được.

"Vậy ký chủ cứ thử xem sao, không thành công cũng đừng buồn." 818 nói.

Diệp Tu Hàn gật đầu, cầm lấy một bọc hành lý nhỏ, đựng tất cả thảo dược mà mình mới hái được, đi về phía sau núi.

Sau núi cỏ cây mọc um tùm, hoang vắng và tĩnh lặng, Diệp Tu Hàn nhanh chóng đi đến một khu vực đầy bia đá.

Mấy ngày nay y phát hiện Thẩm Trọng Quang thường xuyên đến đây tu luyện, liền lén lút theo đến. Thẩm Trọng Quang tu luyện tại bia đá, y thì hái thảo dược ở sau núi.

Đợi Thẩm Trọng Quang đi vào bia đá, y mới đặt thảo dược sang một bên.

Những thảo dược này đều có thể ôn dưỡng thần hồn, mỗi một cây đều cần đến mười mấy khối linh thạch thượng phẩm, đa số kiếm tu bình thường đều không dùng nổi.

Mà Diệp Tu Hàn lại đặt xuống mười mấy cây một lần.

Lần này, y đặt thảo dược xuống nhưng không rời đi, mà yên lặng ngồi co ro trong bụi cỏ bên cạnh bia đá.

Một lúc sau, thảo dược trên bia đá biến mất.

Mắt Diệp Tu Hàn sáng lên, Thẩm Trọng Quang đã nhận lấy thảo dược của y!

Bên trong bia đá vô tự.

Thảo dược bỗng dưng xuất hiện rơi vào tay một nam nhân áo đỏ. Cả người nam nhân mặc quần áo đỏ như lửa, mái tóc đen xõa tung sau ót, trông rất tiêu sái phóng khoáng.

"Bằng hữu nhỏ của ngươi lại đến rồi."

"Thảo dược này ngươi có muốn không, không muốn thì cho ta nhé."

"Ôi chao, thảo dược này toàn là gai, không biết khó hái đến mức nào."

Nam nhân áo đỏ tự nói một hồi, vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt đen tĩnh lặng không gợn sóng của Thẩm Trọng Quang.

Thẩm Trọng Quang đâm ra một kiếm, hình ảnh nam nhân áo đỏ lập tức tan rã, một hồi lâu sau mới từ từ ngưng tụ lại.