Chương 37: Lần sau nhớ kỹ.

“Chỉ có một viên đan dược,” Mộ Dục nhẹ nhàng nói, “Đáng tiếc không thể giải quyết bằng song tu.”

Dưới tình huống bình thường, linh lực trong đan điền là sống, có thể thông qua đả tọa và các phương pháp khác không ngừng điều chỉnh tăng trưởng, cũng có thể thông qua phương thức đặc thù như song tu để thực hiện liên hệ giữa hai người.

Nhưng mà tháp Tĩnh Túy này lại áp chế linh lực của bọn họ, khiến cho không cách nào thi triển linh lực được.

Viên đan Thông Linh này quý giá ở chỗ, linh khí mà nó cung cấp không phụ thuộc vào đan điền.

Cho dù ngươi là một đứa trẻ đang được quấn tã hay một cụ già 80 tuổi, là thiên tư ngu dốt hay thiên phú dị bẩm, nó đều sẽ cân bằng mà ban cho mỗi người dùng linh lực khác nhau, bất tử bất diệt, vĩnh viễn không tiêu tan.

Chút linh lực này chẳng là gì đối với hai người trước khi bước vào tháp —— nhưng lại là cơ hội sống sót duy nhất vào lúc này.

Lương Ngộ nói: “Nếu có thể thông qua song tu giải quyết cảnh khốn cùng trước mắt, ta đã sớm đè ngươi làm rồi.”

Hai người ăn ý không tiếp tục thảo luận vấn đề sở hữu đan Thông Linh, rời bước khỏi cột đá, tầm mắt nhìn về phía bức tường đá, lại tiếp tục một vòng thăm dò mới.

Nhưng thật sự có thể tìm được đường ra từ vách đá sao?

Lương Ngộ vỗ ở trên vách đá, xúc cảm lạnh băng đến mức khiến cho y rùng mình..

Y vẫn thăm dò rất cẩn thận, nhưng lại kém tập trung hơn trước rất nhiều, có lẽ trong lòng y cũng đã tin tưởng ăn đan dược vào rồi đi lên mới là con đường đúng đắn duy nhất.

Nhưng y không phải là người duy nhất cần sống sót.

Tầm mắt của Lương Ngộ rơi đến trên người Mộ Dục, hắn đang đưa lưng về phía Lương Ngộ, thấy không rõ biểu cảm, động tác tìm kiếm vách đá thoạt nhìn rất cẩn thận.

Khi bước vào, bọn họ đều mang theo vũ khí tùy thân, Vô Danh vẫn đang treo trên eo của y.

Tay Lương Ngộ nhẹ nhàng ấn ở bên hông, chuôi kiếm cứng rắn cộm lòng bàn tay.

Y lặng lẽ thay đổi phương hướng, bảo đảm Mộ Dục sẽ không xuất hiện ở phía sau mình, xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của y bất cứ lúc nào.

Chỉ là……

Nếu đi lên là cách duy nhất, chân của y lại cố tình bị thương ở thời điểm này, cho dù có uống đan Thông Linh thì cũng bảo đảm có thể đi lên được.

Lương Ngộ nghĩ đến đây, tâm lại trầm xuống.

Trong tháp không có tham chiếu thời gian, bọn họ không biết tìm kiếm bao lâu, chỉ biết trong thời gian ngắn có thể đã sờ đi sờ lại vách tường cả trăm lần rồi.

Cái chân trúng tên vẫn còn hơi đau.

“Xem ra phía trên chính là con đường duy nhất,” Lương Ngộ dựa ở trên vách đá, “Chỉ là không hiểu, nếu tháp Tĩnh Túy không chào đón khách thăm, tại sao chỉ bắn một mũi tên vào ta rồi lại dừng lại? Hơn nữa mũi tên này cũng không tẩm độc, uy lực không lớn lắm.”

“Hiện giờ chúng ta đã không có linh lực, tương đương với cá trong chậu, muốn chậm rãi nhấm nuốt đau khổ của chúng ta cũng không biết chừng.”

Khi nói ra câu này, Mộ Dục đang đưa lưng về phía Lương Ngộ sờ soạng ở trên vách đá.

Không có kết quả, hắn cam chịu khẽ thở dài, xoay người lại.

Lương Ngộ đứng sát vào vách tường, có lẽ là do kiên trì quá lâu, cái chân bị thương của y hơi run lên. Nhưng mà chủ nhân của nó lại lạnh nhạt làm lơ yêu cầu muốn nghỉ ngơi của nó, vẫn ôm cánh tay đứng ở nơi đó.

Mộ Dục sửng sốt.

Qua một giây, hai giây, hắn nhếch khóe miệng: “Sư huynh đang sợ ta làm gì ngươi sao?”

Mộ Dục duỗi tay đến bên hông của mình, sau đó gọn gàng lưu loát mà gỡ kiếm xuống.

Thanh kiếm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.

Hắn mở đôi tay, đưa lòng bàn tay trống rỗng của mình cho Lương Ngộ xem. Sau khi xác định đối phương đã nhìn rõ mới đi tới, xếp bằng ngồi xuống ở cạnh Lương Ngộ.

“Yên tâm?” Mộ Dục nói, “Bị thương còn gượng chống, ngươi còn cần cái chân này nữa không.”

Lương Ngộ yên lặng vài giây, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lương Ngộ: “Không biết bọn họ thế nào rồi.”

Bạch Bạch duy trì kết giới nhiệt độ không nhất định có thể chịu được nữa.

“Dù sao cũng tốt hơn chúng ta bị nhốt ở nơi này,” Mộ Dục nói, cong khóe miệng, “Nói không chừng lát nữa còn có Trùng Đào xuất hiện nữa.”

“Ngươi cũng đâu cần sợ. Dẫu sao Trùng Đào và ma tu giúp đỡ lẫn nhau, mượn thế thu được sức mạnh của nhau.”

Mộ Dục nghe ra được ý của y: “Ngươi cảm thấy lần này Trùng Đào xuất hiện có liên quan đến ta à?”

Lương Ngộ cũng không phủ nhận: “Nghe nói lợi ích rất lớn, ngươi không động lòng sao?”

“Yên tâm đi, ta còn chưa ngu tới vậy,” Mộ Dục cười nhạo một tiếng, “Những kẻ cố gắng lợi dụng mọi thứ cuối cùng sẽ bị phản phệ. Trùng Đào chỉ là tạm thời thỏa hiệp, ăn người bình thường, tiếp theo sẽ đến phiên ma tu.”

Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn chằm chằm vào viên đá bên tường.

Nói thật ra, ngồi trong tháp thế này cũng rất nhàm chán.

Không có tiêu khiển, chung quanh đều u ám, chỉ có ánh sáng có thể nói là có chút ít còn hơn không, ngoại trừ ngồi thừ ra thì cũng chỉ có ngồi thừ ra.

Bụng đói cồn cào, miệng cũng khô khóc, cần lắm một miếng nước.

Không biết có nên cảm thấy may mắn vì nơi này cách biệt với thế giới bên ngoài hay không, nếu có tuyết thì bọn họ đã sớm bị lạnh chết. Nhưng không tuyết, bọn họ lại sẽ bị khát chết.

Chỉ là người bị nhốt bên trong cũng có thể bị ép điên trước rồi.

Lương Ngộ liếʍ đôi môi khô ráo, miên man suy nghĩ.

Có lẽ là cũng có cùng cảm tưởng với y, Mộ Dục bên cạnh dựa vào vách đá, buồn chán ngâm nga một bài gì đó.

Không có từ, chỉ là giai điệu rất đơn giản, nhưng quen thuộc dễ nghe.

Có thể không có hứng thú, Mộ Dục đứt quãng ngâm nga một đoạn ngắn liền ngừng lại.

Lương Ngộ: “Sao ngươi biết bài này?”

“Đồng dao quê nhà, sao vậy?”

“Đây cũng là khúc ở quê của ta.” Lương Ngộ hơi kinh ngạc.

Khi y vừa đến Hành Minh Tông rất không quen, cũng không hiểu khẩu âm tiếng phổ thông, ăn uống cũng không quen. Khi đó luôn muốn tìm đồng hương biểu đạt phiền muộn trong lòng, nhưng vẫn luôn không tìm được.

Không ngờ người trước mắt lại là đồng hương của mình.

“Thật sao?” Mộ Dục cũng có chút kinh ngạc.

Hắn quay đầu lại nhìn Lương Ngộ, cười: “Khúc này cũng không nổi tiếng lắm, ta còn tưởng rằng chỉ có ta nghe qua thôi chứ.”

“Từ nhỏ nghe nhiều nên thuộc thôi, chỉ là sau khi lớn lên đúng là chưa lại lần nào nữa,” Lương Ngộ nói, “Ngươi ở đâu, ta là thôn Trường Pha.”

Mộ Dục tựa hồ còn thất thần, gọi mấy lần mới hồi phục tinh thần lại.

“Ta đến từ thành Lợi Châu.”

Lương Ngộ biết nơi này, thành Lợi Châu là tòa thành phồn thịnh nhất ở khu vực của bọn họ.

“Vậy ngươi rất may mắn. Năm đó Trùng Đào thế tới hung hăng, một đường xâm lấn, ăn đến thôn của chúng ta, bắt hết tất cả thôn dân, ta và cha mẹ đều xém chút trở thành đồ ăn của chúng nó.”

Thành Lợi Châu ở ngay sau thôn Trường Pha, trước khi Trùng Đào tới nơi này thì đã bị tiêu diệt hết, thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.

“Cũng không phải may mắn như vậy,” Mộ Dục nhẹ giọng nói, “Người nhà bình an là được.”

Lương Ngộ phát giác ra manh mối từ giọng điệu của hắn: “…… Ngươi thì sao.”

Im lặng vài giây.

“Không muốn nói thì thôi.” Lương Ngộ nói.

Mộ Dục: “Ta không có cha mẹ.”

Hắn nói với giọng đều đều, giống như đã quen rồi, sẽ không đau lòng vì nó nữa.

“Từ khi ta sinh ra đã là một thằng nhỏ ăn mày, được một người ăn mày nhặt về, mỗi ngày chúng ta cùng nhau đến chùa miếu khóc than. Người qua đường thương hại ta, tùy ý ném một đồng xu, hôm đó còn có cơm để ăn.”

“Nếu nhìn thấy một người phụ nữ có tuổi, có lẽ đã từng sinh con, ta sẽ nói cô nhi quả phụ chúng ta sống không dễ dàng gì, cầu xin nương tử thương tình; nếu là nam giới, ta sẽ nói chúng ta là tỷ đệ không có cha mẹ, cầu xin lão gia thương tình.”

“Khi còn nhỏ ta còn chưa biết diễn, luôn để người ta nhìn ra được manh mối. bà ta luôn dùng thủ đoạn để ta còn nhỏ tuổi sợ rồi ngoan ngoãn nghe lời, cũng may ta học rất nhanh, nói chuyện pha lẫn thật giả, bọn họ liền dễ dàng mắc mưu.”

“Mấy vết thương sau lưng ngươi là bị đánh khi đó sao?”

Lương Ngộ đã từng thấy rất nhiều lần, trên lưng trần của Mộ Dục luôn chằng chịt rất nhiều vết sẹo cũ, không giống như bị dã thú tấn công, trên người có những mảnh dài sọc xếp chồng lên nhau, ấn trong lòng bàn tay rất thô ráp.

“Cũng không phải —— không phải lúc đó,” Mộ Dục nhẹ nhàng cười một cái, “Bà ta từng đánh gãy chân ta mấy lần, như vậy khi xin cũng trông đáng thương chân thật hơn một chút. May mắn thiên phú của ta hiện ra khi đó, cho dù không có bất kỳ chữa trị gì, ta cũng may mắn khỏi hẳn.”

“Sau đó ngươi đến Hành Minh Tông thế nào?”

“Cái này nói ra thì rất dài,” Mộ Dục nói, “Khi đó tuy rằng ma tu muốn trốn đông trốn tây, nhưng dù sao đều không phải là đặc biệt hiếm thấy. Có một đôi vợ chồng ma tu cảm thấy ta là một hạt giống tốt, thế là bỏ ra chút tiền mua ta về.”

“Bọn họ để ta tu tập ma khí, sau khi thành công sẽ hiến tế cho đứa con phế vật của bọn họ. Bởi vậy bọn họ đặc biệt để ý đến quá trình tu tập của ta, không hoàn thành tiến độ thì sẽ bị phạt.”

“May mà bản lĩnh nói dối học được trước đó đã cứu ta, ta dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bọn họ, nói chờ một chút đi, từ từ đi, rõ ràng ta còn có tiềm lực lớn hơn nữa, đừng vì nhỏ mất lớn, con trai của hai người nhất định sẽ càng mạnh hơn nữa.”

“Bọn họ bị ta dỗ đến hồ đồ, thật sự trì hoãn được thời gian hiến tế. Ta kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng tìm được cơ hội thích hợp để chuồn ra báo cáo quan phủ về hành tung của bọn họ.”

“Khi đó đã là sau khi Trùng Đào xuất hiện, mọi người đều kêu đánh kêu gϊếŧ với ma tu, chẳng mấy chốc đã gϊếŧ cả nhà bọn họ. Ta lại nói dối, che giấu ma khí trên người, bọn họ thương hại ta còn nhỏ tuổi, đồng thời cũng phát hiện ta có linh khí dồi dào, cho nên đã đưa ta vào Hành Minh Tông.”

“Chỉ là kinh mạch của ta đã luyện thành, nếu không tiếp tục tu tập ma khí thì sẽ bị phản phệ. Nhưng tiếp tục tu luyện thì ngươi cũng thấy hậu quả rồi đấy, y như chết vậy.”

“Có thể lớn lên đã là may mắn, hiện giờ cuối cùng cũng đến lúc rồi.” Hắn tự giễu nói.

“Vậy cũng không nhất định.” Lương Ngộ chậm rãi nói.

“Cũng thế thôi,” Mộ Dục nhếch khóe môi.

Trong tháp nhàm chán, bọn họ câu được câu không mà trò chuyện, dần dần ngủ thϊếp đi.

Trong lúc đó Lương Ngộ lại bị chân đau làm cho tỉnh mấy lần, đau dữ dội hơn.

Nếu kéo dài thêm, vết thương sẽ càng không ổn.

Tuy rằng pháp quyết chữa trị có hiệu quả, nhưng đều không phải là chữa khỏi hết, dưới loại tình huống này, sau khi dùng quyết có thể miễn cưỡng rút mũi tên ra thì đã không tồi rồi.

Đầu mũi tên vẫn còn trong thịt, Lương Ngộ nhìn chằm chằm nó, nhìn hồi lâu.

Mấy canh giờ mơ màng trôi qua, giống như ngủ lại không giống ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, người bên cạnh cử động.

Lương Ngộ mở mắt, suy nghĩ nhanh chóng trở nên rõ ràng.

“Tỉnh rồi?” Mộ Dục nói, cúi người đi sờ đá bên cạnh, “Ta lại xem ……”

“Ngươi đi uống đan Thông Linh đi.” Lương Ngộ nói.

Mộ Dục động tác dừng lại: “Ngươi nói thật à?”

“Ngươi vốn rất giỏi khinh công, hiện giờ chân ta còn vết thương, để ngươi uống đan Thông Linh là lựa chọn ổn thỏa nhất, có thể bảo đảm phát huy tối đa tác dụng, không bị lãng phí.”

“Sau khi ngươi uống nó vào thì thi triển pháp quyết chữa trị cho ta trước, sau đó lên tầng trên thăm dò. Đến lúc đó tìm được đồ ăn, nước uống, đan dược, cái gì cũng được, mang về cho ta.”

Mộ Dục nhìn y, chậm rãi gật đầu, nói được.

Lương Ngộ nhìn hắn ăn đan Thông Linh, lại nhìn hắn rút mũi tên ra, sau đó thi triển pháp quyết chữa trị.

Linh lực mỏng manh, dẫn tới tác dụng của pháp quyết cũng không tốt, có điều vẫn đỡ hơn trước rất nhiều.

“Khá hơn nhiều rồi.” Lương Ngộ thở phào một hơi.

Mộ Dục không nói gì, hắn còn đang dùng mảnh áo xé xuống băng bó miệng vết thương. Hai người đều biết, lúc xử lý miệng vết thương xong chính là lúc chia tay.

Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả.

“Ta đây nhé?” Mộ Dục nhìn về phía y.

“Đi đi.” Lương Ngộ nâng cằm.

Mộ Dục không nói nhiều, mũi chân giẫm lên những viên gạch hơi nhô ra. Hiện giờ linh lực yếu, đương nhiên phải cố sức, mới đầu đều thất bại. Nhưng hắn vốn rất giỏi khinh công, sau khi tổng hợp kinh nghiệm thì thử lại, thế mà thật sự lên được rồi.

Thật sự là một tầng kết giới, trong phút chốc Mộ Dục chạm vào, những gợn sóng xuất hiện như nước, bao phủ nửa người trên Mộ Dục, ngăn cản tầm mắt hai thế giới.

Lương Ngộ nhìn hắn rời đi.

Y chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như thế, lần này thật sự chỉ còn lại có mình y rồi.

Bị mắc kẹt dưới đáy một tòa tháp, không có ánh sáng, không có con người, không có âm thanh, không có thức ăn, không có nước uống, chẳng khác nào bị chôn sống cả.

“Mộ Dục.” Lương Ngộ mở miệng kêu tên người nọ.

“Khi muốn lấy lòng thương hại thì nên giấu chủy thủ ở sau lưng, lần sau nhớ kỹ.”

Thân hình Mộ Dục chợt ngừng, không biết là có nghe thấy hay không, mũi chân nhẹ nhàng phát lực, thân hình trong nháy mắt biến mất sau kết giới.