Chương 35: Tháp Đen

Mọi người đều ngủ ngon dưỡng đủ tinh thần, ngày hôm sau ngồi vây quanh để bàn bạc đối sách tiếp theo.

“Đây là địa đồ Hoang Cảnh còn sót lại trong tông môn, tháp Tĩnh Túy trấn thủ Trùng Đào nằm sâu ở trung tâm,” Tấm bản đồ được trải ra trên mặt đất, ở trung tấm có một ký hiệu màu đen vô cùng chói mắt.

Đầu ngón tay của Mộ Dục trượt khỏi ký hiệu: “Hiện giờ có lẽ chúng ta đã đi được nửa lộ trình, đến Tháp Tĩnh Túy vẫn còn một quãng đường.”

Hắn nhặt hai viên đá bên cạnh rồi đặt chúng lên bản đồ.

“Hai nơi này chính là nơi trước đây có người phát hiện ra Trùng Đào có cánh.”

Sở Yến Kiệu thò lại gần xem: “Đều ở rìa Hoang Cảnh, cũng không sâu lắm.”

“Vậy thì kỳ quái,” Hầu Bình nói, “Nếu phong ấn của tháp Tĩnh Túy bị yếu đi dẫn tới Trùng Đào xuất hiện ở nhân gian, hẳn là chúng đã đi ra từ tháp Tĩnh Túy, sao lại phát hiện tung tích ở cạnh Hoang Cảnh chứ?”

Thi Anh Du trả lời gã: “Có lẽ không phải Trùng Đào chỉ thường lui tới ở ngoài rìa, mà là người phát hiện không có năng lực đi vào nơi sâu hơn để nghiên cứu, cho nên chỉ phát hiện tung tích ở bên ngoài.”

“À, điều này cũng đúng.” Hầu Bình tự cảm thấy mình hỏi ngu, xấu hổ mà ngậm miệng lại.

Lữ Dương ở bên cạnh nghe nửa ngày, cuối cùng không nín được nói chen vào: “Nhưng các nơi lục tục phát hiện ra Trùng Đào có cánh, bản thân chuyện này đã rất quỷ dị rồi. Trùng Đào hẳn là đều bị trấn áp ở tháp Tĩnh Túy mới đúng, sao có thể bỗng dưng phân bố rộng ở khắp nơi chứ. Nếu chỉ xuất hiện ở một chỗ, hiện tại trong đội ngũ chúng ta đã có thể có các vị các trưởng lão cùng đồng hành, mọi thứ tất nhiên thuận lợi hơn rất nhiều!”

Không ai biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.

Manh mối gián đoạn, mọi người chìm vào im lặng trong khoảng thời gian ngắn.

Lương Ngộ vẫn luôn không mở miệng, bởi vì y hiểu biết rất ít về Hoang Cảnh cùng với Trùng Đào, chỉ có thể thu hoạch được tin tức từ cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Cho nên Trùng Đào xuất thế vào chín năm trước, là bởi vì phong ấn của tháp Tĩnh Túy bị yếu ư?” Thấy mọi người đều nhìn mình, Lương Ngộ giải thích, “Ta không rõ về lịch sử này lắm, cho nên muốn thỉnh giáo một chút.”

“Không sao, vốn dĩ cũng không phải ai cũng biết,”Từ sau tối hôm qua, Thi Anh Du đã nảy sinh một sự cảm kích với y, nhanh chóng đáp, “Ta sẽ kể cho ngươi nghe hết toàn bộ sự việc phía sau.”

Trùng Đào đã tồn tại trên thế giới từ hàng vạn năm trước, tính tình vẫn luôn hung tàn cực ác, ăn thịt cả đồng loại. Thế nhân chịu sự áp bức của nó đã lâu, khổ không nói nên lời. Mãi cho đến thời thượng cổ, một ngoài ý muốn đã xảy ra.

Một Trùng Đào làm nhục một cô gái dân gian, cô gái này nhân lúc gã đang ngủ thì hoảng loạn bỏ trốn, may mà chạy trốn được đến nơi an toàn. Cô gái được an toàn liền thở phào một hơi, lại không ngờ bụng của mình càng lúc càng lớn, năm tháng sau thế mà lại sinh ra được một đứa con gái.

Cô bé này chính là thê tử tương lai của Vô Cực Thiên Tôn.

Cô bé từ nhỏ cũng giống như những người bình thường, không có gì đặc biệt, cho nên cũng không hề biết về thân thế của mình, chỉ biết mẹ đối với mình như đôi giày rách. Khi cô gái đến tuổi cập kê đã vô tình kết bạn với Vô Cực Thiên Tôn trong một lần đi ra ngoài, sau một thời gian ngắn quen nhau thì nhanh chóng quyết định gả cho hắn, cũng có được một khoảng thời gian tốt đẹp ngắn ngủi sau khi thành thân.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, theo tuổi tác càng lớn, manh mối trên người nàng cũng dần dần hiện ra —— nàng dường như có một sức hấp dẫn đặc biệt với Trùng Đào, luôn có thể dụ Trùng Đào chạy về phía nàng.

Những khác thường này đương nhiên không qua được mắt của Vô Cực Thiên Tôn.

Thế nhân chỉ biết cuối cùng hắn gϊếŧ thê tử của mình ở Hoang Cảnh, dùng pháp lực xây tháp Tĩnh Túy ở tại nơi đó, trấn áp đám Trùng Đào đang tăng tốc sau khi ngửi thấy mùi máu.

Thế gian cuối cùng có thể được yên bình, Thiên Tôn cũng bởi vậy đắc đạo.

Chỉ là đáng tiếc cho người phụ nữ không biết tên kia, tương truyền băng tuyết quanh năm không tan trong Hoang Cảnh chính là nước mắt trước khi chết của thê tử Thiên Tôn biến thành.

Phong ấn này là phong ấn đã hơn vạn năm.

Mãi cho đến chín năm trước, phong ấn của tháp Tĩnh Túy bị yếu đi, một số Trùng Đào vượt qua băng tuyết trốn thoát, gϊếŧ thế nhân trở tay không kịp.

Sau khi đói quá lâu, chúng tự nhiên có cảm giác thèm ăn rất lớn, ăn thịt người một cách điên cuồng. Mọi người bất luận là nam nữ già trẻ, một khi xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn Trùng Đào thì đều sẽ trở thành đồ ăn trong dĩa của nó.

Chỉ có một ngoại lệ, Trùng Đào không ăn ma tu.

Bởi vì ma khí có thể tẩm bổ chúng nó, làm cho chúng nó trở nên càng cường đại hơn.

Khi đám ma tu phát hiện điểm này thì quả thực mừng như điên, giữa hai bên duy trì một loại ăn ý nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển trong một thời gian ngắn, chia thành hai thế lực đáng sợ..

“Ma tu?” Lương Ngộ lặp lại hai chữ này, liếc mắt nhìn Mộ Dục một cái.

Mộ Dục vuốt cục đá nhìn thẳng y, vẻ mặt thản nhiên.

“Đúng vậy,” Thi Anh Du nói, “May mà có Ngô chưởng môn của Hành Minh Tông các ngươi.”

Lúc ấy chưởng môn tiền nhiệm Hành Minh Tông - Ngô Thu An đã cao tuổi, tinh lực và pháp lực không mạnh bằng trước. Nhưng sau khi ông biết được chuyện này, vẫn cố gắng chống cơ thể bệnh tật chạy đến gia cố tháp Tĩnh Túy. Không chỉ như thế, sau đó còn nhanh chóng liên hợp với các phái và triều đình cùng đuổi gϊếŧ Trùng Đào và ma tu làm hại nhân gian.

Dưới thủ đoạn sấm sét như thế, Trùng Đào rất nhanh đã mai danh ẩn tích, ngay cả ma tu cũng cùng bị đuổi gϊếŧ đến gần như không còn.

Dân chúng bị bức hại bấy lâu nay thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên là rất biết ơn Ngô Thu An. Hành Minh Tông vốn đã cực kỳ nổi tiếng lại càng thêm thanh danh vang dội, ngồi ổn vị trí một phái đệ nhất.

Chỉ tiếc Ngô Thu An vốn đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi tiêu diệt Trùng Đào xong thì cũng không chịu được mấy năm, không lâu sau đó cũng qua đời.

Từ đó về sau, vị trí chưởng môn Hành Minh Tông vẫn luôn chỗ trống.

Tiên Tôn từ trước đến nay không thích quản lý sự vụ trong tông, nếu luận tư lịch, Đới trưởng lão xuất lực không ít đương nhiên hoàn toàn xứng đáng với vị trí chưởng môn. Nhưng hắn lại nói mình không đủ tư cách, thoái thác rất nhiều lần cho nên vị trí chưởng môn vẫn bỏ trống.

Sau đó là chuyện mà Lương Ngộ đều biết.

Gần đây tung tích Trùng Đào xuất hiện ở khắp nơi, các phái liên hợp đi điều tra, trong đó Hoang Cảnh phong ấn Trùng Đào là nơi quan trọng nhất. Vốn dĩ có Tiên Tôn tất nhiên sẽ không có sơ hở nào, chỉ là không ngờ gần đến thời điểm mấu chốt, Tiên Tôn lại xảy ra chuyện.

“Ta hiểu được,” Lương Ngộ gật đầu, “Như thế xem ra, nơi mục đích hiện giờ của chúng ta nên là tháp Tĩnh Túy?”

“Ừm, chỉ có thể đến đó xem trước.” Mộ Dục nói.

Mọi người hơi chỉnh trang lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lại lên đường lần nữa.

Càng đi, thời tiết liền càng rét lạnh khắc nghiệt hơn. Nhưng hiện tại có Bạch Bạch trợ giúp, đường đi của bảy người vẫn dễ dàng hơn nhiều so với trước khi vào hang động.

“May mà có Bạch Bạch,” Thi Anh Du quay đầu nhìn Bạch Bạch, nhìn thấy một bên má phồng lên, nhịn không được nói, “Đáng yêu quá, ta có thể xoa mặt đệ một cái không?”

“Không thể.” Bạch Bạch ồm ồm nói.

Lương Ngộ ở một bên nở nụ cười: “Nó xấu hổ đấy.”

Bạch Bạch vội la lên: “Không có à nha!”

“Vậy được rồi.” Thi Anh Du cũng không cảm thấy khó chịu.

Nàng hỏi Bạch Bạch mấy câu, Lương Ngộ đều đáp lại hết.

Nàng rõ ràng có thể nhận thấy được có một số việc Lương Ngộ cũng không muốn trả lời, đối phương khéo léo bẻ lái sang cái khác, nhưng cũng không làm nàng cảm thấy khó chịu.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên trong những ngày qua Thi Anh Du trò chuyện gần giống như nói phiếm với Lương Ngộ. Nàng trực giác còn có thể tiếp tục nói thêm một chút, nghĩ nghĩ, đang muốn nói chủ đề mới: “Ta……”

‘’Nguy hiểm thực sự sắp xuất hiện ở phía trước,,” Mộ Dục nói, “Tốt nhất nên giữ cảnh giác.”

Giữa Hoang Cảnh có một số sinh vật tồn tại, sinh vật bình thường còn đỡ, chỉ là hao chút thời gian.

Khủng bố nhất là Tuyết quái, Tuyết quái là một yêu tinh được tạo nên từ gió tuyết, cực kỳ nhạy cảm với lãnh thổ của mình, nó sẽ tấn công người xa lạ dám xâm nhập vào lãnh thổ của mình. Dưới băng tuyết ngập trời, gần như không có ai là đối thủ của chúng.

Tốt nhất bọn họ nên tránh bị Tuyết quái chú ý, nếu không nhất định sẽ không thoát khỏi một trận chiến cam go.

Thi Anh Du hơi nghỉ một chút, nhanh chóng hiểu được lợi và hại.

“Xin lỗi, là ta suy xét không chu toàn.” Nàng hổ thẹn nói.

“Không sao.” Mộ Dục thái độ ôn hòa mà đáp lại nàng.

Tiếp đó bọn họ đυ.ng phải Phong Lang mấy lần, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, trên cơ bản đều là tránh được nên tránh. Có một hai lần thật sự không trốn thoát nên đã xảy ra vài trận đánh nhau nhỏ. May mà bọn họ đều là đệ tử đứng đầu các phái, xử lý việc này cũng không tính là quá khó giải quyết.

Cứ thế mà không ngủ không nghỉ đi mấy ngày liền, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một điểm đen nhỏ.

“Đó chính là tháp Tĩnh Túy rồi!” Hầu Bình hưng phấn nói.

Mộ Dục nheo mắt, cũng nhìn bên kia: “Chắc là nó rồi.”

Mục tiêu ở ngay trước mắt, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có hơi hưng phấn.

Theo bảy người bước về phía trước, điểm đen đó dần dần rõ ràng lên, tháp Tĩnh Túy cũng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt.

“Không hổ là nơi trấn thủ trấn thứ tà ám như Trùng Đào,” Sở Yến Kiệu nhíu mày, “Quỷ…… quỷ dị quá.”

Trên vách núi dựng đứng, một tòa tháp đen cao sừng sững đứng im lìm giữa băng tuyết.

Chỉ là nó khác với những vách núi thông thường, vách núi ở đây thế mà còn là một vách núi.

Tháp cao đứng sừng sững trong đó, bên trái là vách núi dựng đứng, trên dưới đều bị vách núi áp chế, còn lại phía bên phải là trống rỗng, phía dưới là vực sâu, một khi không cẩn thận thì sẽ ngã xuống.

Toàn bộ tháp Tĩnh Túy tạo thành một tư thế bao bọc trong địa hình nguy hiểm này, bị nhốt ở giữa bóng tối, áp lực đến làm cho người rất khó chịu.

Cảm thấy quỷ dị không chỉ có mỗi Sở Yến Kiệu, mọi người nghỉ chân ngẩng đầu nhìn lên, gần như đều có cảm giác như thế.

Đường đi qua là một đường dốc lên Tháp Tĩnh Túy, có hơi trầy trật đối với mọi người đi đường không ngủ không nghỉ mấy ngày, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, khẽ cắn môi bước đi qua.

Không đi bao lâu, Lương Ngộ liền phát hiện người bên cạnh mình khác thường.

Khuôn mặt của Bạch Bạch đỏ bừng không bình thường, trông như đang lên cơn sốt. Hô hấp cũng khó khăn, cho dù hắn đã cố gắng hết sức để che giấu khác thường này, người ngoài vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.

Lương Ngộ: “Sao vậy, khó chịu sao?”

Bạch Bạch lắc đầu, ý bảo chính mình không sao, không chịu nói.

Dưới sự ép hỏi liên cục, cuối cùng hắn cũng nói tình hình thật sự.

Mở kết giới duy trì nhiệt độ quá lâu, pháp lực tiêu hao quá lớn, Bạch Bạch có hơi không chống đỡ được.

“Khó chịu thì lần sau phải nói sớm.”

Lương Ngộ ngồi xổm xuống, muốn cõng Bạch Bạch như lúc mới vào Hoang Cảnh, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, thân thể lảo đảo. Cũng may Mộ Dục đứng một bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, lúc này y mới không bị ngã xuống đất.

“Để ta cõng cho,” Sở Yến Kiệu cướp lời của y trước, tuyên bố với mọi người.

Lương Ngộ nhìn về phía Bạch Bạch, định bụng nếu hắn nói không thì mình sẽ tự cõng.

Bạch Bạch do dự một chút rồi đồng ý.

Vậy mà không quấn lấy đòi y cõng, quả nhiên là trưởng thành rồi.

Lương Ngộ vừa đi lên đường dốc vừa nghĩ.

Bạch Bạch bắt đầu khôi chịu nỗi nữa, không biết kết giới còn có thể duy trì bao lâu. Mọi người không hẹn mà cùng đi nhanh hơn, đi nhanh hết sức có thể.

Cuối cùng bọn họ cũng đứng dưới tháp Tĩnh Túy.

Nhìn lên ở khoảng cách gần, tòa tháp đen sừng sững ngay trước mặt, cảm giác áp lực càng lúc càng rõ ràng.

Bảy người đi vòng quanh tòa tháp đen một vòng, phát hiện ra lối vào bên dưới tòa tháp. Một cánh cửa đen nhánh im lặng đóng chặt, không có ổ khóa, chỉ có một vị trí giống như dấu bàn tay trên bức tường bên cạnh

Mộ Dục đặt tay lên.

Âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt khiến người ta sởn tóc gáy vang lên, cánh cửa đóng chặt dần mở ra.

Bên trong là một lối nhỏ đen như mực, phía trước bị bóng tối bao phủ, nhìn không thấy điểm cuối.

Lữ Dương chần chờ nói: “Vậy mà đã mở được? Đơn giản như thế sao?”

Vốn tưởng phải phí công tốn sức lại mở ra được dễ dàng như thế, cả tòa tháp này từ trên xuống dưới đều lộ một sự quỷ dị khiến cho người ta bất an.

Thấy thế, Mộ Dục dẫn đầu làm gương: “Ta vào trước.”

Một bước, hai bước.

Hắn bước vào, cả người đứng ở trong lối nhỏ, bình yên vô sự.

Lương Ngộ cũng đi theo vào.

Thi Anh Du liền đứng ở phía sau y, ngay khi nàng định đi vào thì biến cố lại bỗng dưng đã xảy ra.

Cảnh cửa dày nặng đột nhiên đổ ầm xuống phát ra tiếng vang lớn, giống như một thanh đao lớn âm trầm, chặn đứng tiếng kêu sợ hãi của mọi người ở bên ngoài.

Giây tiếp theo, chân Lương Ngộ đau xót.

Mũi tên trong bóng tối bắn thẳng vào chân y, máu chảy xuống ống quần.