Chương 34: Rầu rĩ không vui

Hành động như thế rất vô lễ, nhưng bởi vì là Sở Yến Kiệu, cho nên lại có vẻ rất hợp lý.

Lương Ngộ dừng một chút, nói với Mộ Dục: “Có tin gì mới thì hãy nói với ta.”

Dứt lời thì nhanh chóng dứt khoát đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần, đi về phía đống lửa —— Bạch Bạch còn đang ánh mắt trông mong mà chờ y đấy.

Sở Yến Kiệu đưa lưng về phía y, ngưng thần nín thở mà đếm bước số xem Lương Ngộ đi đến đâu, ngay đến người trước mặt kêu hắn cũng không biết, sau khi bị gọi vài tiếng mới khó lắm hồi phục tinh thần.

“Ngươi muốn nói gì với ta?” Mộ Dục hỏi.

“À,” Sở Yến Kiệu nghẹn lời.

Vốn dĩ chỉ nổi nóng nói như thế, hắn làm gì có gì muốn nói đâu, lập tức tìm đại một chủ đề.

“Trước khi đi Tô trưởng lão đã nói với người cái gì, ngưòi nói hết cho ta nghe đi, nếu không làm hại cả ngày ta chẳng hay biết gì.”

Mộ Dục: “Trừ chuyện Lương Ngộ phải đi cùng, nàng cũng không có nói riêng chi tiết với ta. Những gì ta biết cũng giống như ngươi, nhưng ta lại bổ sung thêm mấy cái suy đoán……”

Hắn không nói tiếp, bởi vì hắn phát hiện Sở Yến Kiệu đang thất thần, vẫn luôn lén nghía về phía sau, hoàn toàn không định nghe hắn nói.

Mộ Dục không thể không dừng lại.

Sự im lặng lan tỏa giữa hai người trong giây lát.

“Sao không nói tiếp đi?” Sở Yến Kiệu hậu tri hậu giác, “Ta còn cảm thấy Tô trưởng lão sai rồi, tự chúng ta đi là được, không cần thêm những người khác.”

“Có thể tìm được manh mối Trùng Đào là đáng lắm.”

“Đáng cái gì chứ, có nhiều cách có thể làm cho sư tôn cùng đi như thế, tại sao cố tình lại dẫn y đến. Tên đó lại còn không phục, còn mắng ta! Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?”

Sở Yến Kiệu vẫn còn canh cánh trong lòng về cuộc cãi vã dẫn đến chiến tranh lạnh của bọn họ, vừa nói đến cái này liền giận lên.

Mộ Dục còn chưa kịp trả lời, hắn lại không kìm được mà lầm bầm lầu bầu: “Nhưng cũng mấy ngày rồi, cứ tiếp tục thế này cũng chưa chắc là chuyện tốt. Mới vừa rồi nếu y cũng đã cố ý cho bậc thang, ám chỉ đến rõ ràng như vậy, ta tùy tiện đáp lại cũng không phải không thể.”

Mộ Dục nhìn hắn: “Sao ngươi lại đột nhiên để ý Lương Ngộ thế? Ta cho rằng ngươi rất ghét y.”

“Cái, cái gì!”

“Ai nói, cái này có liên quan gì đến để ý, cho dù chỉ là một người nào đó, ta cũng sẽ như vậy,” Sở Yến Kiệu nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu lưỡi cũng hơi thắt lại, “Ta đúng là rất ghét y, cả ngày đều móc méo ta, chẳng nói được lời hay ý tốt nào.”

“Ta chỉ nghĩ là nếu cứ tiếp tục không nói lời nào thì sẽ bất lợi cho việc đối phó với nguy hiểm, suy nghĩ vì chư vị mà thôi.”

Ngoài miệng hắn nói như vậy, giọng điệu không còn đúng lý hợp tình như ngày xưa, ngược lại càng nói càng nhỏ.

Sở Yến Kiệu cũng không biết bản thân từ khi nào đã trở thành người nghĩ cho đại cục như thế.

“Nếu không muốn thì đừng miễn cưỡng bản thân,” Mộ Dục cười nhạt, “Ta thấy ngươi và mấy người Phong Từ Môn cũng không có giao lưu gì, không phải cũng như bình thường thôi sao. Khi đến thời điểm mấu chốt, mỗi người xuất lực là được. Không cần thiết cần phải giao tiếp, ngược lại sẽ là trói buộc.”

Không nghĩ tới Mộ Dục sẽ nói như vậy, Sở Yến Kiệu trợn mắt há hốc mồm.

“Nhưng mà……”

Hắn vội vàng nói, trong giọng nói ẩn chứa mấy phần tủi thân mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra được.

Mộ Dục: “Đương nhiên, nếu bản thân ngươi muốn nói chuyện với Lương Ngộ, vậy thì xem như ta chưa nói gì.”

Sở Yến Kiệu há miệng thở dốc rồi lại khép lại.

Cuối cùng hắn chỉ rầu rĩ mà nghẹn ra một câu: “Sao ta lại muốn làm thế chứ.”

Sở Yến Kiệu giống như quả bóng bị đâm xẹp, uể oải mà ỉu xìu xuống.

Trong hang thoải mái hơn trước rất nhiều, phối hợp với lửa trại, ấm áp dễ chịu, ánh lửa vàng ấm áp nhảy múa, khiến người ta mơ màng chìm vào giấc ngủ. Tiếng nói dần dừng lại, hai người họ cũng không ai tiếp tục chủ đề này nữa, lại nói thêm vài câu khác.

Cũng không rõ cụ thể là nói cái gì, dù sao không phải quan trọng , rất nhanh đã kết thúc chủ đề, ai đi ngủ của người nấy.

Sở Yến Kiệu rúc vào trong góc, thò đầu ra ngoài nhìn về phía đó.

Hiện tại Lương Ngộ đang đưa lưng về phía chính mình, bên kia của y còn có Bạch Bạch được che đậy, sợi tóc màu đen nhếch lên mấy cọng. Rõ ràng mấy ngày nay ở Hành Minh Tông bọn họ đều ngủ cùng nhau, hiện giờ lại thiếu mỗi hắn, trông Lương Ngộ cũng không hề có cảm giác gì, giống như đã triệt để quên đi hắn rồi.

Hừ.

Hắn cũng không lạ gì.

Sở Yến Kiệu không thể giải thích được cảm giác đó là thế nào, rầu rĩ không vui nhắm mắt lại.

Bên này nội tâm nổi sóng ầm ầm, Lương Ngộ bên kia lại không nghĩ nhiều như vậy.

Lộ trình mấy ngày nay đúng là rất gian khổ, áp lực đối với y hiện giờ cũng xem như là đã quá tải. Nhưng trong lòng y biết bản thân gia nhập vốn phải chịu sự nghi ngờ của mọi người, nếu lúc này mà lộ ra mềm yếu, thì chẳng khác nào xác nhận sự nghi ngờ trước đó của bọn họ, cũng sẽ chỉ làm cho sĩ khí giảm thêm mà thôi.

Cho nên y vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài, biến mình thành một sợi dây căng. Cũng may chống được đến hiện tại, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Mí mắt của y có chút nặng, cơn buồn ngủ đến muộn bắt đầu dâng lên.

Trong tầm mắt, có thứ gì đột nhiên vụt một cái mọc ra.

Lương Ngộ đột nhiên mở mắt ra.

Y kéo Bạch Bạch vào trong lòng ngực.

Bạch Bạch nhắm chặt hai mắt, mặc y định đoạt, thoạt nhìn đã ngủ say.

“Ngươi……”

Lương Ngộ vừa mới nói một chữ lại im lặng, từ bỏ.

Thôi.

Vừa rồi Bạch Bạch phải tốn rất nhiều thời gian mới thu tai lại được, thi triển nhiều pháp lực như vậy nhất định tiêu hao cũng lớn, không nên đánh thức hắn.

Vị trí này ở trong góc, phía trên có một tảng đá nhô ra, cái bóng của nó vừa lúc có thể che hai người ở nơi này, có lẽ không cần lo lắng.

Để đề phòng lỡ như, Lương Ngộ lại ôm Bạch Bạc sát một chút, bảo đảm thân thể của mình hoàn toàn che người lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, y cảm thấy có lông mịn cọ qua tay.

Không cần nhìn cũng biết là lỗ tai Bạch Bạch.

Có thể là cử động trong lúc ngủ, không cẩn thận cọ tới thôi.

Nghĩ đến dường như Bạch Bạch không thích người khác sờ lỗ tai của mình, Lương Ngộ hơi rụt tay lại. Nhưng mà tối nay Bạch Bạch ngủ không yên, luôn nhích tới nhích lui, đầu cử động, lỗ tai cũng giống như mọc thêm một đôi mắt, tay của y trốn đến đâu thì tai đi đến đấy.

Lông mịn không ngừng cào nhẹ qua mu bàn tay của Lương Ngộ, ngứa.

Tránh vài lần không có kết quả, Lương Ngộ không chịu nổi làm phiền, dứt khoát bắt lấy lỗ tai nghịch ngợm kia, dùng sức xoa nhẹ.

Ừm, lông xù, quả nhiên thoải mái.

Cái tai yên tĩnh lại, ngoan ngoãn mà nằm ở lòng bàn tay, mặc cho người ta xoa nắn.

Lương Ngộ cảm thấy thú vị, tiếp tục nắm lấy thưởng thức. Cũng không biết đây là mọc như thế nào, bên trên có một lớp lông bóng mượt rất dày, bàn tay ấn vào bên trên cũng sẽ để lại dấu vết. Giống như một chiếc chăn bông, lại thoải mái và mềm mại hơn gấp vạn lần so với chiếc chăn đắt tiền nhất.

Rất trắng rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi trần, tinh khiết giống như tuyết bên ngoài.

Tuy rằng không có đến gần ngửi, nhưng y lại khó hiểu cảm thấy, nếu để sát vào ngửi, nhất định cũng sẽ là mùi hương ấm áp của mặt trời hòa lẫn với mùi ngọt ngào của đường rang bên đống lửa trại.

Xương sụn bên trong rất mỏng, khi bóp vào có cảm giác ấm áp, tỏa ra hơi nóng của một sinh vật sống.

Lương Ngộ dùng ngón tay chọc chọc vành tai, lỗ tai lông xù cụp lại sát đầu, rất nhanh đã trở lại.

Y nhẹ nhàng mà cười một cái.

Lương Ngộ lại chơi trong chốc lát, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, ôm Bạch Bạch vượt qua một buổi tối được thả lỏng hiếm hoi .