Chương 8: Bối Rối Cảm Xúc

Kể từ ngày đó lại qua một năm, quả thực Lam Phỉ Nhi không hề nữa xuất hiện ở Thành Si Khải tầm mắt, cô nghe Liệt hồi báo nàng nửa năm này rất biết điều, tự giam mình trong Sơn Âm cung không tiếp ai. Thành Húc Khiêm dù sinh khí nhưng ngại nàng mới mất hài tử nên không xử phạt

Thành Si Khải sinh hoạt cứ như vậy thanh bình trôi qua, cô vẫn là Vu Tích Viên nhu thuận nhi tử, nàng vẫn là mẫu hậu của cô, tựa hồ vô cùng hài hoà khoái nhạc sinh hoạt

Mẫu hậu của cô.

Có lẽ hai từ mẫu hậu đã sớm xâm nhập vào Thành Si Khải huyết mạch, vô tình nhấm nháp cô cốt tuỷ, không thể xoá nhoà nàng dung nhan, theo thời gian ngày càng tăng trưởng, mỗi một lần đối diện Vu Tích Viên, Thành Si Khải lại một lần hoảng hốt, nhịp tim theo đó đập thình thịch như nổi trống

Này là gì cảm giác đâu...? Thành Si Khải mê man

"Khải nhi!" Ngữ khí trong veo của nữ tử cắt đứt Thành Si Khải bất định suy nghĩ. Ngọc thủ vươn ra xoa Thành Si Khải đầu

"Ngươi không tập trung!"

"Ngạch, nhi thần đột nhiên nghĩ quế hoa cao, mẫu hậu người có thể cho nhi thần hai phần?" Thành Si Khải liếʍ môi, bộ dáng tiểu bánh bao xoa bụng nhỏ chớp mắt nhìn Vu Tích Viên

"Tất nhiên, ngươi muốn bao nhiêu phần cũng có thể!" Vu Tích Viên khoé môi hơi cong nhãn thần lưu chuyển

Vu Tích Viên cầm lấy cây cọ chấm vào nghiên mực khắc phượng hoàng bễ nghễ, vén ống tay áo ưu nhã khom người, ngọc thủ di dời từng nét từng nét tinh mịn nhẵn nhụi, nàng viết một chữ hiển nhiên là Tâm, Vu Tích Viên ngâm lên một bài thơ:

"Tương tâm thi thuỷ, thanh trần sát

Chuyển hải triều âm, tỉnh mộng hồn"

*: Chuyển tiếng hải triều lòng tỉnh mộng, đem thơ tịnh thủy rửa bụi trần - Tại hạ quên mất tác giả, thành thật cáo lỗi a

"Khải nhi, tâm tư khi đã đặt vào việc luyện chữ thì không thể sao nhãn, biết không?" Vu Tích Viên nhu hoà nhãn thần nghiêm cẩn nhẹ giọng khiển trách Thành Si Khải

"Nhi thần hiểu lời mẫu hậu, nhưng là mẫu hậu nhi thần vẫn viết hảo, người xem!" Thành Si Khải che giấu chỗ sâu trong mắt kích động, cúi đầu chỉ vào mình trang giấy, nơi đó cũng có một chữ Tâm, đường nét ôn nhã dị thường mềm mại không phải một tiểu hài tử tám tuổi viết được

"Họa hổ, họa bì, nan họa cốt

Tri nhân, tri diện, bất tri tâm" Thanh âm non nớt thuần tịnh thanh âm phát ra khiến Vu Tích Viên một trận kinh ngạc, nàng biết nàng Thành Si Khải thông tuệ hơn người, chính là bản thân không muốn cho thiên hạ biết được nàng Khải nhi bất phàm như vậy, việc đó đối Khải nhi cực kỳ bất lợi

*:Vẽ hổ chỉ vẽ da khó vẽ xương, Biết người biết mặt không biết lòng

"Khải nhi, ngươi ở đâu học được câu này?" Vu Tích Viên sóng mắt ba động, dừng lại trên tay động tác nâng mi hỏi

"Mẫu hậu, nhi thần nói người đừng sinh khí được không?" Thành Si Khải ngập ngừng, dáng vẻ sợ bị Vu Tích Viên khiển trách

"Ân?"

"Một tháng trước nhi thần...nhi thần cùng Liệt xuất cung xem dân chúng trong kinh thành, có một nơi được gọi Yên Hồn lâu, mỗi tháng một lần tổ chức kỳ thi so tài học, thơ ca!"

"Có một nông phu đấu với kẻ khác thì dùng câu này, nhi thần trong lúc đó nghe được liền ghi lòng tạc dạ!" Thiên a, mẫu hậu nghìn vạn lần đừng phát hiện cô nói dối a!!!

Kỳ thực, câu này cô khi ở hiện đại học được. Cô phát hiện kỹ năng lừa mình dối người của bản thân ngày càng cao siêu đâu...

"Ngươi tự ý đi Yên Hồn lâu mà không xin phép ta?" Vu Tích Viên thần tình thoáng chốc trầm xuống, môi hồng mấp máy

Yên Hồn lâu kia, nàng năm đó sớm nghe qua uy danh, nó thực loạn. Nàng biết Thành Húc Khiêm thường lui tới này Yên Hồn lâu, nơi đó có nhập a phiến từ Phong quốc phía Tây, và nô ɭệ từ các tiểu quốc yếu thế hoặc vong quốc

"Nhi thần...nhi thần có lỗi, chính là, này kỳ thi quá mức hấp dẫn thần trí, nhi thần kiềm lòng không đậu liền đi" Thành Si Khải níu Vu Tích Viên ống tay áo, thành khẩn nói

"Biết sai thì tốt, ngươi sau này không thể tuỳ tiện đi này đó địa phương biết không?" Vu Tích Viên cúi đầu, trắng nõn ngọc thủ áp Thành Si Khải nộn nộn gò má, ấm nóng xúc cảm truyền đến Thành Si Khải quanh năm lạnh buốt da thịt khiến cô dây thần kinh tê dại

Nàng dung nhan như vậy gần, như vậy thơm ngát vị đạo, hồng nhuận đôi môi, nàng trong đôi hồ thu đồng tử chỉ có ta

Thành Si Khải ngẩn người nhìn Vu Tích Viên môi, bỗng muốn ủng hôn lên. Thành Si Khải khép hờ mắt, tiến về phía trước, này thời khắc tựa hồ sinh mệnh dòng chảy ngưng đọng lại. Thành Si Khải mở bừng mắt, tim đập như sấm vỗ

Mẫu hậu!

Cô làm cái gì vậy? Đây là tự làm bậy không thể sống a!

'Phốc' Vu Tích Viên nhỏ vụn tiếng cười vang lên, nàng gõ vào trán Thành Si Khải: "Khải nhi, nghĩ ngợi gì mà nhập thần vậy nha?"

"Mẫu hậu, Khải nhi đột nhiên nhớ đến kia bài thơ!" Thành Si Khải cong khoé môi nói, si ngốc nhìn Vu Tích Viên

"Ngươi nói" Vu Tích Viên nhàn nhạt phun một câu, tay xoa ẩm trà Tống Phùng mới pha, thần tình thưởng thức Thành Si Khải sắp xuất khẩu bài thơ bộ dáng

Thành Si Khải nhìn Vu Tích Viên, non nớt ngữ khí từng câu từng câu truyền đến nàng tai:

"Tà kết kiều nga dạ ngoạ trì,

Lê hoa phong tĩnh điểu thê chi.

Nan tương tâm sự hoà nhân thuyết,

Thuyết dữ thanh thiên minh nguyệt tri."

*: Người con gái đẹp, búi tóc xiên lệch, đêm ngần ngại chưa nằm xuống,

Gió lặng, chim đậu lên cành hoa lê.

Tâm sự trong lòng khó đem nói cùng người,

Đành nói với trăng sáng trên trời.

- Mỹ nhân đối nguyệt, Đường Dần

Thành Si Khải sâu nặng hô hấp, hốc mắt trong ẩn đỏ, không cách nào hình dung này cảm xúc. Vu Tích Viên thoáng chấn động, sau lại phẳng lặng như mặt hồ, nàng áp lại lòng bàn tay vỗ vỗ, nhãn thần tràn ngập tiếu ý

"Bài này Khải nhi học ở đâu?"

"Hồi mẫu hậu, nhi thần sau khi rời Yên Hồn lâu thì bắt gặp một nữ tử ngồi khóc rống bên bờ Vọng Giang, nàng vừa khóc vừa ngân bài này"

"Nguyên lai, nàng người trong mộng hai hôm trước vừa thú thê, nàng thề đời này kiếp này sẽ không gả cho bất kỳ nam tử nào, cam nguyện yêu hắn suốt đời, qua đó tuần lễ nàng nhảy xuống Vong Giang tự vẫn. Như vậy son sắt tấm lòng ngàn năm khó gặp!" Thành Si Khải thu hồi ánh mắt, có điểm cảm thán thế thái vô thường, nhân sinh như mộng

"Đó hẳn là một thương tâm cố sự!" Vu Tích Viên nghe Thành Si Khải kể, nhàn nhạt nói

"Không hẳn là thương tâm, đôi khi nhi thần nghĩ nàng thực hạnh phúc với mình quyết định. Sinh vì người, Tử vì người, mong cầu gì hơn!" Thành Si Khải chấp tay sau lưng, Vu Tích Viên chưa từng thấy qua như vậy thâm trầm Thành Si Khải

"Khải nhi, tiểu hài tử không nên bàn về đại nhân vấn đề, sẽ hoảng. Ngươi nên đọc những thư tịch về Thành quốc cũng như lễ nghi, những thư tịch loạn thất bát tao nên hạn chế!" Vu Tích Viên nhấp một ngụm trà hoa nhài, lấy lại vẻ mặt nhất quán lãnh đạm

"Nhi thần hiểu lời mẫu hậu!" Thành Si Khải thất lạc nhìn Vu Tích Viên

"Đợi lát nữa ta gọi A Lục làm quế hoa cao cho ngươi!"

"Vậy thì còn gì bằng!" Thành Si Khải gạt tâm tình không thích hợp sang một bên, đôi đồng tử hổ phách lấp lánh, níu Vu Tích Viên ống tay áo nói: "Mẫu hậu, hai tuần nữa là Tết Nguyên Tiêu, người có thể cùng nhi thần thả hoa đăng sao?"

Vu Tích Viên thấy nhi tử mong chờ biểu tình không nỡ cự tuyệt, xem như dung túng Thành Si Khải, nàng mỉm cười xoa Thành Si Khải đầu: "Hảo, chỉ cần Khải nhi muốn ta liền cho!"

"Hắc hắc, mẫu hậu tốt nhất!" Thành Si Khải xán lạn cười

"Miệng lưỡi trơn tru!"

Thành Si Khải ăn xong quế hoa cao liền rời Thiên Phượng cung, trong cung cô có ba chỗ để chạy đi chạy lại. Nhất Thiên Phượng cung, nhị đình viện, tam Diễn Vũ cung. Thành Si Khải dùng khinh công ở chỗ không người, hết sức cẩn trọng phi lên nóc các cung điện, băng qua bốn dãy cung điện đến địa phận Chiêu Viên, đứng trên một tiểu cung điện đơn sơ trang nhã liền dừng lại, nhìn xuống lam sắc nữ tử ưu nhã cắt cành hoa

Thành Si Khải tinh nghịch cười, muốn doạ nàng một chút, nha hoàn Diễn Vũ cung lúc này đã đi giặt giũ y phục Qúy Tương Hi nên không ai tại. Thành Si Khải rón rén nhảy xuống chậm rãi tiến đến sau lưng nàng, phúc hắc cười to

"A" Qúy Tương Hi dĩ nhiên sợ ngây người, nàng la lên, ngọc thủ cầm vật cắt tỉa bén nhọn bất giác lệch phương hướng đâm vào mu bàn tay bên kia, máu tươi nhỏ giọt rơi xuống

"Tiểu Khải, đệ đã đến!" Qúy Tương Hi thở phào, có điểm vui sướиɠ vì Thành Si Khải tới thăm nàng, không để ý trên tay xuất huyết

Thành Si Khải bắt lấy nàng ngọc thủ điểm xuyến đỏ chói, nhíu mày, thơm ngát vị đạo hấp dẫn cô khoang mũi. Qúy Tương Hi hiện tại mới thấy rõ vết thương trên tay, nàng thẹn thùng muốn rút ra nhưng Thành Si Khải giữ chặt không cho nàng buông thủ

Thành Si Khải cố đè nén cơn khát máu trỗi dậy, rút từ trung y một mảnh vải, thủ pháp thuần thục băng lại miệng vết thương, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi tỷ, ta chỉ muốn đùa vui không ngờ lại thành đại sự, ta sai phải chịu phạt rồi, tỷ muốn cái gì ta đều cho, chỉ cần ta có thể giải quyết giới hạn!"

"A, chỉ là tiểu vết thương không phiền Tiểu Khải bận tâm, lát nữa ta sai A Tứ sức dược thì tốt rồi!" Điều ta mong muốn là hằng ngày đệ đều đến thăm ta cho ta chút niềm vui nhỏ nhoi trong thâm cung lạnh lẽo này...

"Vậy sao được, tỷ bỏ dược nơi nào ta vào lấy!" Thành Si Khải ngữ khí sốt ruột nói, chết tiệt, sau này bản thân không được làm ba trò quỷ đó nữa a

Quý Tương Hi thấy Thành Si Khải kiên quyết cũng không dong dài: "Tiểu Khải bước vào Diễn Vũ cung, liền thấy hai thùng gỗ lớn, bên trái là tủ chứa dược, bên phải là tủ chứa y thư. Đệ mở ngăn bên trái, dược trị thương có hình dáng một bình hồ lô!"

Thành Si Khải dị thường nhanh nhẹn, chưa đầy ba khắc liền mang dược ra, Thành Si Khải tháo lớp vải cầm máu, sức dược lên miệng vết thương, bên tai nghe được nhất thanh nhị sở than khẽ. Rõ ràng là đau chết đi còn mạnh miệng!!!

Quý Tương Hi bồi hồi nhìn Thành Si Khải ôn nhu động tác, vô cùng cẩn thận sợ làm đau nàng. Lúc nàng còn nhỏ, mỗi lần bị thương đều là phụ mẫu sức dược cho, lớn lên nhập cung tuy rằng có hai ba thân cận nha hoàn nhưng thương tích đều là nàng tự săn sóc

Hiện tại xuất hiện Thành Si Khải, cái kia ôn tĩnh Tề vương, cao quý thân phận vì một nữ tử thấp hèn như nàng sức dược quả thực động dung. Quý Tương Hi thật không biết nên vui hay nên buồn

"Hoàn hảo, sau hai ngày tỷ vết thương sẽ mau chóng khỏi thôi!" Thành Si Khải kiều tiếu cười, cấp nàng vô hạn mĩ mãn

"Ân, cảm tạ Tiểu Khải!" Quý Tương Hi đẹp đẽ con ngươi lưu chuyển, thần tình khó có thể che dấu kinh hỷ

"A, chút nữa thì quên" Thành Si Khải hô lên một tiếng, tay thọc vào trung y sờ soạng, lấy ra một miếng sáng chói lục sắc ngọc bội, đó là cô tuỳ thân ngọc bội: "Tặng cho tỷ" Thành Si Khải nhét vào Quý Tương Hi tay

"Tiểu Khải, cái này..." Quý Tương Hi kinh ngạc nhìn miếng ngọc bội, mặt sau miếng ngọc có khắc 'Khải' tự, nàng đương nhiên biết đó là Thành Si Khải tuỳ thân ngọc bội a, vì cái gì Thành Si Khải lại tặng cho nàng?

"Tỷ đừng suy nghĩ mà cứ nhận lấy, xem như ta lòng thành đối với một tuyệt mỹ nữ tử vừa bị ta khi dễ đi" Thành Si Khải nháy mắt, tà tứ cười

Quá hai tuần lễ là Tết Nguyên Tiêu cô cùng mẫu hậu sẽ xuất cung ra ngoài, trong cung không ai bảo vệ Quý Tương Hi nên cô nhân tiện tặng nàng miếng ngọc bội hy vọng giúp ích nàng

Xuất phát từ Thành Si Khải hảo ý nhưng Quý Tương Hi cảm thấy tương đối ám muội, tựa như phu quân trêu ghẹo thê tử vậy!

Quý Tương Hi bất tri bấc giác đỏ mặt, nàng nghĩ bậy rồi, Tiểu Khải vẫn là tiểu hài tử sao có thể có này đó ý tứ a, tâm tư đó đặt lên người Tiểu Khải quá mức không đứng đắn đi, huống chi nàng là phi tử hoàng đế, Thành Si Khải là vương gia, trên danh nghĩa có tầng tầng lớp lớp cấm kỵ

Quý Tương Hi vuốt ve miếng ngọc bội, ôn nhu nói: "Vậy ta không thể cự tuyệt rồi!"

Ly khai Diễn Vũ cung, Thành Si Khải đến Viễn Dương đài, nơi quan sát toàn cảnh binh lính hành quân ra chiến trường cũng là nơi tiễn biệt. Đến góc bên kia nhìn xuống thì thuộc hoàng cung địa phận nơi binh lính trôi dào thân thủ

Trùng hợp bên dưới là nữ tướng quân ngạo nghễ mới từ phương Nam chinh chiến trở về, Thành Ninh Hinh. Này địa phương là Thành Ninh Hinh Ô Hắc quân diễn luyện địa phận, không có nàng lệnh không ai được bén mãn bước vào

Thành Si Khải từ trên đài nhìn xuống, thấy kia nữ tử diễm mỹ tuyệt luân dung mạo lại tồn động một thân chiến trường khói lửa phong sương, như vậy chói mắt nữ tử, phương nào nam tử có thể xứng với nàng?

Toàn thể Ô Hắc quân đều y nàng mệnh lệnh, sắp xếp bày trận, chia thành hai phe giả chiến. Trên trán binh lính mồ hôi nhễ nhại nhưng không chút nào lơ là thiếu sĩ khí

Thành Si Khải thính giác nhạy bén đều nghe rành mạch Thành Ninh Hinh uy nghiêm trầm thấp giáo binh lính, khác một trời một vực so với năm đó yến tiệc, nhược liễu phù phong*

*: Liễu rủ trong gió

Thành Si Khải chăm chú nhìn không ngờ Thành Ninh Hinh phía dưới đồng dạng nhìn lên Viễn Dương đài, nơi Thành Si Khải đứng. Bốn đạo ánh mắt giao nhau, khơi lại không cách nào quên đi sơ tương kiến...

-------------------------------------------Khi Ma Cà Rồng Xuyên Về Cổ Đại - Chương 8: Bối Rối Cảm XúcThành Ninh Hinh