Chương 6: Tiểu Hắc Miêu

Ngày đại hôn Nhị hoàng tử Thành Biện Lâm rốt cuộc kết thúc. Triều đình lại nhàm chán trôi qua một tháng, Thành Húc Khiêm nạp thêm hai ba cái phi tử vào hậu cung của mình, chuyện này bọn hắn đã sớm thói quen

Thành Si Khải nhàn nhã sải bước trên con đường ngợp hoa, nơi này khí hậu mát mẻ, cây xanh xào xạc đung đưa. Đi thêm một đoạn thì xuất hiện hai ba cung điện không tính lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, Liệt trải qua hai ba tháng thăm dò thì sớm thuộc lòng ngóc ngách trong cung hơn cả Thành Si Khải vô tâm vô phế...

Thành Si Khải vốn dĩ không xem hoàng cung lạnh lẽo này là của mình gia mà đơn thuần nghĩ bản thân chỉ là một vãng khách, một ngày nào đó vô thanh vô tức ly khai, không ai hay biết...

Chỉ là của Thành Si Khải mẫu hậu, đó là cô lớn nhất ràng buộc, tựa như một sợi dây vô hình nặng ngàn cân xích lại mối nhân duyên. Thiên Phượng cung là nơi Thành Si Khải có thể trở về, bởi vì nơi đó có nàng...

Nàng cao quý, lãnh diễm, nàng là mẫu nghi thiên hạ, nàng là cô mẫu hậu, nàng là cô tôn kính người. Lần đầu tiên sau mấy trăm năm, thân là một huyết tộc nhân Thành Si Khải cảm thấy bản thân cỡ nào tự ti khi đứng cạnh nàng, cô vẫn tiếp tục duy trì vĩnh hằng sinh mệnh, mà nàng đâu...

Nếu một ngày nào đó bản thân ly khai này hoàng cung, ly khai này phiến thiên hạ, nàng sẽ chịu nổi thống khổ? Nàng sẽ chịu nổi này đó đả kích?

Thành Si Khải trầm tư nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng thương tâm không chịu nổi. Hốc mắt đỏ lên, lấp lánh sao trời đồng tử ẩn ẩn hơi nước lại quật cường không để bản thân lệ tuôn. Ma cà rồng trời sinh lãnh khốc tính, như thế nào cô lại yếu đuối như vậy đây?

Vu Tích Viên đối cô tốt lắm, bản thân cảm thụ đến nàng ấm áp quan tâm, của nàng ôn nhu chỉ đối bản thân cười, nàng hộ cô trong lòng bất cứ kẻ nào cũng không thể xâm hại cô...Tất cả hồi ức lập đi lập lại trong đầu, đều là nàng bạch y cao nhã bóng dáng, nàng đọc y thư, nàng gảy cầm....

Thành Si Khải đồng tử tối sầm, sắc mặt u ám hắc vụ không biết mình đã đi vào địa phận của tam sung, tam chiêu. Các phi tử thưởng hoa, tán gẫu chuyện trong cung giây sau thấy Tề vương Khải âm trầm nặng nề nho nhỏ thân ảnh kinh hách lệnh các nàng sợ ngây người, đám đông Sung Nghi Sung Dung hoà hợp ở chung tản ra

Thành Si Khải rong ruổi suy nghĩ, không biết bản thân sa ngã vào cái nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng. Nữ tử kia tựa hồ cũng giật mình, nàng là đang cắt tỉa cành hoa trước mình tiểu cung điện. Thành Si Khải bị bất ngờ va chạm, hương thơm hoa cỏ dịu nhẹ xa lạ ngập cánh mũi cô, theo bản năng ngẩng đầu, đồng dạng kia nữ tử cũng cúi đầu xuống nhìn Thành Si Khải

Nữ tử ngũ quan nhu hoà, tinh mỹ, một đầu đen thùi tóc ghim trâm ngọc đơn giản, một thân y bào lam nhạt nữ tử nhìn Thành Si Khải chăm chú, tiểu nam hài sạch sẽ ngũ quan phối hợp đồng tử hổ phách kỳ lạ, hắn da trắng đến nhợt nhạt

Có nha hoàn nhận thức Tề vương Khải, kinh hãi hô một tiếng, cung kính cúi đầu. Nữ tử thấy mình nha hoàn gập đầu thì mới để ý tiểu nam hài dã hạc hắc bào tinh xảo, này đích thị là hoàng tử, nghe được trong miệng nha hoàn hô Tề vương điện hạ là cái kia nhỏ tuổi nhất hoàng tử một trong đi...

Tề vương rất dễ nhận biết trong hoàng cung vì hắn luôn yêu vận hắc sắc y bào, hắn hầu như không vận màu sắc khác. Tề vương là cái yêu thưởng thức thiên nhiên phong cảnh người so với hắn các hoàng huynh tốt lắm

Y bào lam nhạt nữ tử cẩn thận đẩy ra Thành Si Khải, đối Thành Si Khải cúi đầu. Đại não Thành Si Khải chậm vài giây, rốt cuộc tràn cảnh trước mắt kéo về thực tại

"Ngươi là...?" Thành Si Khải nói nàng không cần đa lễ, nhàn nhạt hỏi, nữ tử ngũ quan nhu hoà khiến cô đối nàng có hảo cảm nhất định

"Ta là Quý Chiêu viên, cung điện ngự ở nơi này, vừa ta không nhận thức Vương gia, thỉnh Vương gia thứ lỗi cho ta ngu muội!" Quý Tương Hi thành thành thực thực nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh thái độ

Nàng gia cảnh vi hàn, từ nhỏ sinh hoạt nông thôn cũng học được đối nhân xử thế, bước chân vào thâm cung ngày kia nàng hảo hảo thu liễm chính mình, an an ổn ổn không cùng phi tần khác tranh đoạt cái gọi sủng hạnh của bậc đế vương. Quý Tương Hi nghĩ, như vậy cũng rất tốt, không ai để ý có thể bình ổn giữ lại nhỏ nhoi sinh mạng

Nhưng nàng hoa nhan nguyệt mạo dung nhan chính là thứ khiến phi tần khác ganh ghét, tìm đủ mọi cách phá hủy nàng tuyệt mỹ dung nhan, để kia hoàng thượng triệt để không chú mục nàng. Có lẽ nàng được lão thiên ưu ái đi, không cho các nàng được toại nguyện, nha hoàn năm lần bảy lượt phát hiện chất độc trong thức ăn của nàng

Từ đó, Quý Tương Hi hơn nữa đề phòng, nàng chỉ ở chính mình cung điện đọc y thư, cắt tỉa hoa lá trừ phi có chuyện cấp bách mới ra khỏi cung điện. Quý Tương Hi nhớ đến ngày tháng khi còn sinh hoạt cùng phụ mẫu, vô âu vô lo khoái nhạc, những đêm gió lớn nàng lại hướng mặt lên trời cao tưởng niệm phụ mẫu, chua xót rơi lệ

"Lời ấy phải là ta nói mới đúng, đó là của ta lỗi, ngươi không cần phải như vậy!" Tề vương Khải thái độ làm người làm Quý Tương Hi kinh ngạc, bất đồng khác hoàng tử gào thét om sòm, hắn tuổi nhỏ lễ độ phiêu diêu ống tay áo Quý Tương Hi thu hết vào mắt

"Đây là ta hắc ngọc châu, ngươi cứ nhận lấy, xem như lễ vật tạ lỗi của ta!" Thành Si Khải lấy từ trong túi hắc bào một viên lưu ly ngọc hắc sắc, tác dụng của nó kỳ thực rất tốt, bảo hộ thân chủ bình an, qua đại nạn

Vu Tích Viên nơi, cũng có một viên bất quá là lưu ly ngọc huyết sắc, một ngày nhi tử đem về nói tặng cho nàng. Vu Tích Viên đem nó cất giữ trong hộp gỗ, chôn dưới nàng gối đầu. Những đồ vật Thành Si Khải tặng cho nàng, nàng đều xem như trân bảo yêu thích không buông tay

"Ách, Vương gia, ngươi..." Quý Tương Hi nhìn hắc sắc lưu ly ngọc, quầng sáng hắc vụ mơ hồ bao phủ lên viên ngọc, yêu dị tinh mỹ. Quý Tương Hi bị hành động của Thành Si Khải làm cho ngây người, Tề vương là một điềm đạm khả ái tiểu hài tử đâu

"Quý Chiêu viên, ngươi hãy mang theo nó bên người, nó công dụng có thể giúp ích cho ngươi!" Thành Si Khải nhàn nhạt nói, không cho nàng thoái lui cơ hội phất tay áo rời đi

không để ý Quý Tương Hi phía sau giương lên khóe môi cười nhiều tháng nay chưa từng thấy qua, nha hoàn bên cạnh sửng sốt

Gió nhẹ, mây cao, xanh ngắt bầu trời chứng kiến Thành Si Khải trao Quý Tương Hi mình thϊếp thân lưu ly ngọc, từ đây bắt đầu khởi động các nàng tân đoạn lương duyên. Chính Thành Si Khải cũng chẳng hề hay biết có người luôn nhớ về tiểu nam hài năm đó quẫn bách vẻ mặt...

Thành Si Khải lắc đầu, bản thân cư nhiên miên man suy nghĩ phi lễ một cái phi tử của hoàng đế. Quả nhiên ở cạnh mẫu hậu là tốt nhất, tâm trạng cô vui lên hẳn, phi thân chạy về hướng Thiên Phượng cung

Vẫn thân ảnh bạch y quen thuộc ưu nhã đứng, tựa hồ là chờ Thành Si Khải trở về. Vu Tích Viên nhìn Thành Si Khải hấp tấp chạy nhưng không như lần trước không để ý linh tinh dưới đất, giây tiếp theo đoàn nho nhỏ hướng nàng l*иg ngực chôn, ra sức cọ

"Mẫu hậu có tưởng Khải nhi?" Thành Si Khải non nớt thanh âm truyền đến nàng tai, Vu Tích Viên hiền hoà cười

"Ngươi nha, mới qua hai canh giờ ta thế nào tưởng ngươi?" Vu Tích Viên nhéo Thành Si Khải bánh bao mặt xụ xuống, đáng thương hề hề nhìn nàng

"Mẫu hậu không tưởng Khải nhi, Ô..." Thành Si Khải giả vờ che mặt khóc nháo nhạ Vu Tích Viên mãn mãn ý cười

"Tiểu khóc miêu, mẫu hậu sao có thể quên được ngươi, cho dù một ngày nào đó ngươi trưởng thành, ta vĩnh viễn vẫn nhớ ngươi, ta Khải nhi!" Vu Tích Viên khuynh thân vuốt đầu Thành Si Khải, u lan hơi thở phả trên Thành Si Khải kinh hỷ mặt

"Mẫu hậu! Mẫu hậu! nhi thần không muốn trưởng thành, nhi thần không muốn rời xa người!" Thành Si Khải nói đều là thật, có lẽ Vu Tích Viên dần cảm hoá ma cà rồng lãnh khốc tính của cô

Vu Tích Viên dâng lên thương cảm, nhiều năm về sau nàng Khải nhi sớm thành gia lập thất sẽ quên đi nàng già nua mặt, yếu ớt thân thể, nàng trưởng thành sẽ đối mình lãnh đạm, bởi vì bản thân là Khải nhi dưỡng mẫu...

"Ta Khải nhi, ngươi thế nào ngốc như vậy. Ngươi qua vài năm nữa sẽ phải xuất cung dựng phủ, mà mẫu hậu chung quy chỉ có thể ở nơi này, vĩnh viễn!" Vu Tích Viên hàng mi dài chớp, phảng phất nhàn nhạt buồn bã lời nói đối diện nhi tử cặp kia ngập nước hổ phách sao trời

"Khải nhi không muốn cái gì thành gia lập thất, bọn họ ghê tởm đã chết, Khải nhi chỉ thích cùng mẫu hậu!" Thành Si Khải làm mặt ghét bỏ, miệng nhỏ chu lên. Tiểu hài tử đồng ngôn vô kỵ a!

"Nói hưu nói vượn. Khải nhi ngốc, rồi ngươi sẽ tìm được ngươi tư tưởng người" Mà ta chỉ là của ngươi mẫu hậu

"Không bàn này đó loạn thất bát tao. A Lục, chuẩn bị nước nóng cho điện hạ tẩy rửa thân thể!" Vu Tích Viên uy nghi ngữ khí căn dặn A Lục, nàng thân cận nha hoàn

"Nô tài tuân mệnh!" A Lục hiệu suất rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã có nước nóng

"Hắc hắc, mẫu hậu tốt nhất!" Thành Si Khải cười xán lạn. Thiên Phượng cung, nơi cô có thể tuỳ ý biểu lộ tâm tính của mình, bởi vì nơi đó có nàng

Thành Si Khải thoát ngoại bào nặng nề sau đó là trung y cùng tiết khố. Nhảy vọt vào dục dũng (bồn tắm), thống khoái thở ra một hơi, ngụp đầu xuống rồi ngớp lên. Hưởng thụ biểu tình gác hai tay lên thành dục dũng, trong suốt làn nước đủ để Thành Si Khải xem thấu đáo tiểu đệ đệ giữa hai chân, nhỏ như quả ớt hảo khả ái a. Bất quá ở hiện đại, trong thân thể trưởng thành nó như thế nào hùng vĩ bộ dáng nha

Thân thể này căn bản là Andre thu nhỏ ở hiện đại xuyên qua, không có mất đi thứ gì cũng như không có cho thêm thứ gì

Thành Si Khải kinh thiên động địa bí mật chỉ có trên dưới thân cận nhất nô tài Thiên Phượng cung biết, nếu Vu Tích Viên phát hiện kẻ nào hé răng dù chỉ nửa lời, lập tức xử tử. Thành Si Khải là nữ tử, hơn nữa là thân thể dị dạng nữ tử

Ở hiện đại thì loại chuyện này hết sức bình thường tuy nhiên cổ đại thì khác, không có văn minh khoa học, tất nhiên sẽ cho rằng đó là quái thai thân thể đi

Thành Si Khải tẩy rửa hơn nửa canh giờ, vì sao lại lâu như vậy thì phần lớn thời gian là cô nghịch nước. Thay đổi mới hắc sắc y phục, bước ra ngoài thấy Vu Tích Viên ôn nhu hướng cô cười, trên bàn thơm phức nghi ngút khói

Thành Si Khải ngồi xuống, Vu Tích Viên động đũa bỏ thức ăn vào trong chén cô, cái bụng nhỏ trống rỗng được lấp đầy Thành Si Khải thỏa mãn cười híp mắt. Vu Tích Viên thấy nhi tử ăn ngon dáng vẻ, cõi lòng ấm áp bao phủ. Nàng hôm nay tự tay nấu cho Thành Si Khải ăn

"Mẫu hậu! Nhi thần đã học viết xong những câu chữ mà người giảng, mẫu hậu có cái gì thưởng cho!" Thành Si Khải nhãn thần rực sáng, thập phần mong chờ nhìn Vu Tích Viên

"Hảo. ta Khải nhi thực ngoan. Khải nhi muốn mẫu hậu thưởng cho cái gì nha?" Vu Tích Viên nhấp một ngụm trà hoa nhài nóng hổi, nhãn thần lưu chuyển thu Thành Si Khải chờ mong vẻ mặt vào mắt

"Nhi thần muốn mẫu hậu hôn nhẹ!" Thành Si Khải lấy tay chỉ vào cô má hồng phúng phính, càn rỡ tác cầu

"Hảo! Khải nhi lại gần mẫu hậu chút!" Vu Tích Viên minh diễm cười, môi hồng mấp máy

Thành Si Khải không che giấu tiếu ý bừng bừng nơi khóe mắt, khắc chế bản thân ba động nội tâm nhích lại gần nàng. Vu Tích Viên áp sát tiên tử dung nhan, nóng rực môi hôn rơi vào Thành Si Khải gò má. Nhịp tim Thành Si Khải đập như nổi trống, rất sợ nàng nghe được, vành tai ửng hồng. Vu Tích Viên nhìn nhi tử xấu hổ biểu tình nhấc vạt áo che lên môi cười

Thành Si Khải sờ lên nơi được mẫu hậu hôn qua, rõ ràng vẫn còn nàng ôn độ cùng vị đạo

Trái tim nơi đó vẫn còn nổi trống đùng đùng như thiên lôi oanh tạc. Cô làm sao vậy, có phải sốt rồi không?

Thành Si Khải cảm giác trên đầu đang bốc khói nghi ngút, lúng ta lúng túng đứng lên chạy ra ngoài. Vu Tích Viên ánh mắt thủy chung vẫn không dời khỏi Thành Si Khải nửa bước, nàng Khải nhi kỳ thực không phải như thiên hạ đồn đoán lãnh đạm nha

Chạy đến rồi đình viện, Thành Si Khải sờ lên mặt vẫn còn nóng rần lên, mẫu hậu môi hôn lại tái hiện

Mẫu hậu! Mẫu hậu! Mẫu hậu!

A! Cô điên mất thôi!

Một đoàn nho nhỏ hắc lông xù tiến đến Thành Si Khải bên chân cọ cọ, nó rướn người nhao nhao cào lên Thành Si Khải hắc sắc y phục. Thành Si Khải lâm vào xuất thần trạng thái thì bị sức nặng đu lên chính mình chân, theo bản năng giãy ra thứ cản trở

"Meo, meo~" Vật nhỏ kêu ra tiếng, Thành Si Khải theo tiếng kêu lấy lại tinh thần, nhìn xuống bản thân chân. Một con hắc miêu yêu dị huyết mâu đồng tử ngẩng đầu cào nhẹ lên cô y phục, giữa cổ có đeo chiếc vòng cổ bạch kim Thành Si Khải vô cùng quen thuộc. Ở hiện đại của cô cưng chiều nhất tiểu hắc miêu, lanh lợi nhất tiểu miêu

"Chủ tử" Tiểu Hắc the thé thanh âm truyền đến bên tai Thành Si Khải, cô đoán không lầm a. Nếu có người phát hiện này cảnh tượng sẽ bị dọa mất mật đi

Biết được chung quanh không có nha hoàn hay thái giám Thành Si Khải mới dám vứt bỏ điềm nhiên ôn tĩnh hình tượng, không có tiền đồ nhấc lên Tiểu Hắc ôm vào lòng, ép nó sắp ngạt thở mất mạng

"Chủ..tử!" Tiểu Hắc vươn vuốt nhọn cào cào, ý bảo Thành Si Khải đừng siết chặt như vậy

"Ngươi thế nào đến được nơi này?" Thành Si Khải dị thường kích động nói

"Ngày kia ngài Alex quên đóng cổng không gian, thuộc hạ nhanh trí nhảy vào nơi đó đọc tên niên đại này, vài ngày trước đến đây!"

"Bất quá, hoàng cung hảo đáng sợ, thuộc hạ đi lạc không tìm thấy lối ra bị kia y bào đỏ rực nữ tử tóm lại xem thuộc hạ là sủng vật nhốt ở nàng u ám cung điện!"

"Ô...Ô thuộc hạ hảo ủy khuất, thuộc hạ không thích kia nữ tử!" Tiểu Hắc huyết mâu đỏ rực ngập một tầng hơi nước, ra sức cào lên Thành Si Khải bả vai, chủ tử không cần bỏ nó lại địa phương kia a!!!

"Tiểu Hắc, ta đưa ngươi về Thiên Phượng cung!" Tiểu Hắc trườn lên đầu vai Thành Si Khải, nằm trên cô đầu vai, yêu dị huyết mâu trong bóng đêm càng phát ra khí tức kinh hoàng

------------------------------------------Khi Ma Cà Rồng Xuyên Về Cổ Đại - Chương 6: Tiểu Hắc MiêuQuý Tương Hi