Chương 5: Tề Vương

Cung yến qua đi hơn hai tháng, trong triều đình lại có chuyện phải bàn tán. Thành Phế Đế Thành Húc Khiêm cách đây một tuần lễ đã tứ hôn cho đại hoàng tử Thành Quyết Vĩ và đích nữ Thái sư gia Từ Sinh, Từ Nghiễn, quyết định rồi ngày đại hôn. Thành Quyết Vĩ năm nay mười sáu, là hoàng tử thụ sủng ái của hoàng đế nhất

Lại là ngày hôm nay, không biết hoàng đế nổi cái gì hứng, tứ hôn cho nhị hoàng tử Thành Biện Lâm và đích nữ Hộ bộ thị lang Nhâm Uất, Nhâm Bân, một tháng sau chính thức đại hôn. Thành Biện Lâm đồng dạng mười sáu, nhưng là tiểu thϊếp sinh nên không được hắn xem trọng, ủy khuất trong chốn cung đình sinh hoạt, nội tâm giấu một tầng hận thù...

Có hạ thần đứng ra khỏi hàng cầu kiến hoàng đế, thưa các hoàng tử đã lớn nhưng chưa phong vương rất không ý vị. Thành Húc Khiêm nghe, cũng thấy hợp lý, cùng ngày ban thánh chỉ đại phong chư vương

Giữa hạ, Kiến Long năm thứ 15, Thành Phế Đế Thành Húc Khiêm ban chiếu lệnh đại phong chư vương, náo loạn một phen triều định, thánh chỉ đã ban không ai dám bàn ra bàn vào, chiếu lệnh như sau:

Trẫm xét thấy các hoàng nhi nhu thuận, từ ái, thông tuệ, phụng thiên thừa vận đại phong chư vương cho tất cả các ngươi

Đại hoàng tử Thành Quyết Vĩ phong Kính vương

Nhị hoàng tử Thành Biện Lâm phong Trang vương

Tam hoàng tử Thành Thượng Uy phong Nhạc vương

Tứ hoàng tử Thành Mộ Nhiên phong Thục vương

Ngũ hoàng tử Thành Phong Vũ phong Tấn vương

Lục hoàng tử Thành An Siêu phong Định vương

Thất hoàng tử Thành Dục Đình phong Vệ vương

Bát hoàng tử Thành Nhĩ Lang phong Hán vương

Cửu hoàng tử Thành Si Khải phong Tề vương

Một đạo thánh chỉ truyền đến tất cả hoàng tử đều gập đầu tiếp chỉ, tạ ơn hoàng đế. Phong vương đồng nghĩa với việc xuất cung đến đất phong lập phủ, không dựa dẫm vào thân mẫu mà tự định đoạt thế lực của bản thân ở ngoài cung...

Thành Si Khải đất phong ngự ở Thánh Minh nơi đó, tài nguyên phì nhiêu, dồi dào, binh lực trực đông đảo, quả là tốt đất phong a

Thành Si Khải nghe thánh chỉ, lập tức sắc mặt kém đi nhiều lắm, sống chết không chịu xuất cung lập phủ, nói bản thân không muốn rời mẫu hậu, thương tiếc mẫu hậu trong cung ủy khuất, tịch mịch. Vu Tích Viên thấy nhi tử quyết liệt tính, suy nghĩ một chút

Giờ ngọ (từ sáng 11h - 1h trưa)

Vu Tích Viên viện cớ vấn an hoàng đế, nói một chút nhi tử sự tình, nói hắn tuổi còn nhỏ chưa thể xuất cung lo liệu, chống đỡ, một phen công phu giả vờ đau khổ. Thành Húc Khiêm đương nhiên không muốn dây dưa cùng Vu Tích Viên lâu như vậy, liền đồng ý, công bố bá quan triều đình, Tề vương Khải là một ngoại lệ

Thành Si Khải trái ngược các thân vương khác, bọn hắn thích ra ngoài lập phủ thu binh dẫn lực thì cứ để cho bọn hắn đi thôi, bản thân đối đế vị cái gì đều không hứng thú, cô chỉ muốn cùng mẫu hậu an ổn

Nhưng không hứng thú không có nghĩa bọn hắn muốn làm gì thì làm, các ngươi thử động đến của ta mẫu hậu ta liền đem các ngươi vắt không còn giọt máu trong người

Bá quan trong triều đồn đãi Tề vương Khải càng lớn càng phát ra hàn khí âm trầm, tuổi nhỏ nhưng lệnh người bất xâm phạm hắn tôn nghiêm

Lam Quý tần Lam Phỉ Nhi cùng Tề vương Khải đi được rất gần đi. Gần nhất đoạn thời gian, có nha hoàn thường xuyên thấy Lam Quý tần cùng Tề vương Khải tản bộ trong Ngự Hoa viên và Tề vương Khải đến Sơn Âm cung đâu

Sự thực, có phải như vậy hay không, chỉ có Thành Si Khải biết. Hồ ly tinh kia chắc chắn là cho người theo dõi cô. Hừ, nếu đã tránh không được không bằng đối diện

"Tề vương điện hạ có hay không nghe qua hữu duyên thiên lý năng tương ngộ?" Lam Phỉ Nhi một thân áo bào đỏ rực, quyến rũ cười, nhãn thần lưu chuyển nhìn thân ảnh nho nhỏ cao ngang đầu gối nàng

"Vô duyên đối diện bất tương phùng, Quý tần nương nương nhi thần có nói điều gì không phải, xin ngươi lượng thứ cho!" Thành Si Khải nhàn nhạt đáp, đối nữ tử giảo hoạt này thật sâu ngăn cách

"Tề vương điện hạ lời ấy quá lời. Ta chỉ muốn ám chỉ, điện hạ là một người thông minh, ôn tuệ, ta chỉ đơn thuần là tìm ngươi hảo hảo đàm đạo thi ca, không có gì ý xấu, chỉ mong tương lai cầu mong điện hạ chiếu cố của ta nhi!" Lam Phỉ Nhi là một cái biết suy tính người, nàng cơ hồ nhìn thấy Tề vương về sau tiền đồ vô lượng đâu, tại sao không phải là những cái kia chư vương mà là vị Tề vương này

Bởi vì lý do, không thể nói rõ...

"Quý tần nương nương, nhi thần chỉ là cái năm tuổi hài tử, vắt mũi chưa sạch hoàng tử, hà cớ gì người phải nói những lời ấy đâu!" Thành Si Khải lui về sau, thanh âm non nớt trầm xuống, híp mắt nhìn nữ tử đang giương lên khoé môi kia

"Tề vương điện hạ, ta biết ngài tuổi còn nhỏ, đối với đế vị cái gì đều không hứng thú, nhưng là hoàng hậu nương nương đâu, nàng không phải chính là ngài thân mẫu, nếu như ngài không tranh thủ, sao có thể bảo hộ nàng!" Lam Phỉ Nhi nhãn thần đanh lại, trên mặt vẫn treo nụ cười, Thành Si Khải tâm rét lạnh

"Quý tần nương nương, thỉnh người thu liễm một chút lời nói!" Thành Si Khải cười lạnh, đôi đồng tử hổ phách sáng quắc như thanh đao nhìn Lam Phỉ Nhi

"Sắc trời không còn sớm, nương nương vẫn là về nghỉ ngơi hảo, thể chất người không tốt, phụ hoàng biết được sẽ trách nhi thần!" Thành Si Khải giật giật mi mắt, kìm chế xung động nhất thời, lạnh lùng hướng nàng phóng một câu, hồi Thiên Phượng cung

"Cung tiễn Tề vương điện hạ!"

"Còn nữa, thỉnh nương nương không cần nhắc đến của ta mẫu hậu, nàng chính là ta nhất nghịch lân, hảo!" Thành Si Khải biết Lam Phỉ Nhi là một tâm cơ nữ tử, nhưng nàng sẽ không ngu xuẩn đến mức đi kể cho ngoại nhân nghe về Thành Si Khải

Tề vương Khải là một nguy hiểm người, đây là điều Lam Phỉ Nhi như đinh đóng cột chắc chắn. Cặp kia đồng tử thế nào làm nhân tâm bất an, rét lạnh, hắn không phải đơn thuần tiểu hài tử như người khác vẫn nghĩ. Hắn là ác ma...

Lam Phỉ Nhi nhãn thần ảm đạm, mím chặt môi, trong thâm cung này sinh hoạt một khắc cũng không được bình yên. Thành Húc Khiêm khí tức lệnh nàng chán ghét, thô bạo hơi thở, tham lam ánh mắt, dù hắn là của nàng trượng phu, là bậc cửu ngũ chí tôn

Lam Phỉ Nhi có nỗi khổ tâm, Lam gia vẫn là phụ thuộc vào nàng đâu, nghĩ đến cái kia phụ thân, tâm tình tầng tầng lớp lớp phức tạp. Thành Si Khải là cái lệnh nàng an tâm hoàng tử, hắn sẽ không như những khác người cũng bất đồng Thành Húc Khiêm. Đôi đồng tử trong suốt chân thành không pha tạp niệm, một lòng đều hướng về mẫu hậu của hắn, có như vậy một nhi tử cẩn thận tôn kính quả thật đỏ mắt mong chờ...

"Khải nhi, ngươi sắc mặt không tốt!" Vu Tích Viên nhìn Thành Si Khải yếu ớt biểu tình, ngoại nhân có thể nhìn không ra, nhưng một biểu hiện nhỏ bé như thế Vu Tích Viên là nhìn nhất thanh nhị sở

"Ngạch, nhi thần...!"

"Không nói đến này đó linh tinh, đại hôn của hoàng huynh ngươi, ngươi tính thế nào, có muốn qua phủ trạch của hắn?" Vu Tích Viên nhàn nhạt hỏi

"Nhi thần không đi, tặng hắn một chút vật phẩm chúc phúc là hảo rồi!" Thành Si Khải nghĩ nghĩ, nhớ ra hôm nay là đại hôn của Thành Quyết Vĩ, từ nhỏ đến lớn đối với này hoàng huynh không mặn không nhạt, đi xem náo nhiệt làm gì

"Nhi thần bồi mẫu hậu, nhi thần muốn nghe mẫu hậu đàn!" Thành Si Khải nhãn thần huy động, rực sáng như sao trời. Vu Tích Viên xoa đầu nhi tử, thời gian đừng trôi hãy dừng tại thời khắc này thật tốt, Khải nhi vẫn là Khải nhi bé bỏng của nàng

Căn dặn Liệt chuẩn bị vật phẩm đến giờ tuất hãy mang đến cho Kính vương. Bản thân hảo hảo mà đi theo Vu Tích Viên đến Quy Ảnh các, nơi đàm đạo thưởng trà ngắm minh nguyệt của hoàng tộc

Đêm xuống, khí trời không như ban ngày thiêu đốt, mát lạnh khiến người thoải mái nhiều lắm. Nha hoàn phò tá đi theo sau ôm theo cây cổ cầm, đặt xuống trên chiếc bàn đá, sau đó cung kính xoay người rời đi, trả lại không gian riêng tư cho hai vị chủ tử

Đã nghe qua năm đó mẫu hậu là đệ nhất kinh thành tài nữ, cầm kỳ thi họa tinh thông, vô số công tử đến truy phỏng nàng phụ thân, đương kim thừa tướng Vu Bùi Đạt, đều bị nàng lãnh đạm cự tuyệt, hôn sự giữa nàng và hoàng đế là được thái hoàng thái hậu sắp đặt. Không có cách khước từ, nàng lệ nóng doanh tròng từ biệt mẫu thân lên kiệu tiến cung.....năm đó nàng chỉ mới tròn mười hai đến nay đã được tám năm. Năm Thành Si Khải ra đời nàng vừa lên ngôi vị hoàng hậu, mười lăm tuổi tài hoa dần dần vùi lấp nơi thâm cung cô tịch

Cây cổ cầm này rất đặc biệt đối với Vu Tích Viên, mẫu thân đã khuất truyền lại cho nàng, sợ nàng sau này sinh hoạt trong cung tịch mịch, có thể lấy nó làm niềm vui nho nhỏ. Cây cổ cầm này được gọi Huyền Nhạc cầm, nhiều năm trôi qua nó được Vu Tích Viên giữ gìn cẩn trọng, bóng loáng không tì vết. Nàng hiện tại có cái niềm vui nho nhỏ khác, đó là Thành Si Khải, tiểu thái dương ấm áp tuần hoàn xoay quanh nàng

Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ gảy trên phím cổ cầm, lả lướt ngang dọc, thanh thanh tĩnh tĩnh rồi lại phảng phất tầng bi thương nhàn nhạt hư không. Vu Tích Viên thần tình chăm chú gảy một chút cũng không để ý Thành Si Khải hổ phách đồng tử đối nàng tài hoa ngưỡng mộ, si mê trầm luân

Du dương trầm bổng vang vẳng giữa đêm đen dày đặc, Thành Si Khải là bị đắm chìm rồi, trong sự ôn nhu uyển chuyển của nàng. Thành Si Khải cao hứng, chỉ có cô mới thấy một mặt này của mẫu hậu....

Như vậy cao nhã, xuất thần. Mẫu hậu đẹp quá...

Một khúc này, tựa hồ Vu Tích Viên gởi gắm tâm tình vào đó, một nữ nhi đã lâu không hồi gia, một nữ nhi đã lâu không viếng mộ mẫu thân,... bi thương mà lại dịu dàng...

Tiếng cầm dứt, Thành Si Khải thật lâu không hồi thần, đến khi bàn tay ấm áp của mẫu hậu áp lên mu bàn tay cô, ôn độ khiến cô giật mình. Trước mắt là mẫu hậu động nhân phóng đại mặt, như có tật giật mình giống nhau, Thành Si Khải chớp chớp mắt

"Mẫu hậu, một khúc này tuyệt quá, nhi thần chưa bao giờ nghe qua loại nào thanh âm êm ái, ngọt ngào như vậy đâu. Mẫu hậu có thể giảng cho nhi thần chứ?" Thành Si Khải nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhãn thần híp lại thành vòng nguyệt nha, cười lên để lộ hàm trăng trắng nõn. Bộ dạng khả ái chọc nhân yêu thương

Vu Tích Viên đưa tay lên che miệng cười, tâm tình bị nhi tử hống đến vui vẻ, nhéo má Thành Si Khải, ôn nhuyễn con ngươi mềm mại. Đổi lại là khác hài tử tuổi nhỏ sẽ không biết thưởng thức cái gì gọi là êm ái trữ tình, nhi tử của nàng miệng lưỡi ngọt thành như vậy, tương lai sẽ trêu chọc cô nương gia người ta thành cái gì dạng

"Đến, mẫu hậu dạy cho Khải nhi!" Vu Tích Viên cẩn thận bế Thành Si Khải tựa vào mình l*иg ngực. Thành Si Khải hưởng thụ ấm áp ôn hương mà mẫu hậu mang lại, như tiểu miêu được chủ tử vuốt ve, nhu thuận lả lướt theo tay mẫu hậu

Gió đưa cành lá rung nhẹ, đã trễ, cũng đến lúc hồi Thiên Phượng cung. Cung kính bồi mẫu hậu vào tẩm cung, đợi mẫu hậu ngủ say, Thành Si Khải len lén đến đình viện, uống máu tươi, lúc trở về thì nghe thấy tiếng xào xạc bước chân lọt vào nhĩ

Nữ tử một thân hắc y ưu mỹ, diện mang một tầng sa mỏng, trên tay nắm thanh đoản đao, ở đêm đen dày đặc, nàng khinh cước đứng trên cành cây, giương mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ bên dưới, cảm thấy cỗ quái, canh giờ này thế nào có nhân đi lại trong cung

Thành Si Khải bễ nghễ hổ phách đồng tử âm trầm nhìn thấu kia hắc y nữ tử. Nội tâm không ngừng suy đoán là người nào phái tới

Thích khách?

Vẫn là...?

"Ngươi đang nghĩ cái gì ta đều biết!" Hắc y nữ tử ngữ khí trong trẻo đạm mạc nói, qua thân y bào thêu rồng trên người hài tử kia có thể suy đoán hắn là hoàng tử

"Hửm?" Thành Si Khải che dấu hắc vụ trong mắt, hừ lạnh

"Ngươi nghĩ ta là thích khách đến ám sát ngươi nhưng ngươi lầm rồi, đối tượng của ta bất phải ngươi, hoàng cung rộng lớn ta bị lạc đường mà thôi!" Hắc y nữ nhân nhẹ giọng nói, cảm thấy hài tử kia cũng không có gì uy hϊếp mình....

"Ta cũng chỉ là thay sư muội của ta giải quyết loạn thất bát tao chuyện!" Hắc y nữ nhân định dùng khinh công rời đi phiến này hoàng cung lại nghe đến thanh âm non nớt của hài tử kia hỏi

"Ngươi tên gì? Người phương nào?" Đây là trong truyền thuyết giang hồ nữ tử sao? Thành Si Khải đã từng đọc qua nhiều bộ bách hợp, tình hình hiện tại của cô không khác mấy nha

"Phương Tử Tịch! Tàng Hải môn!" Hài tử a, chung quy qua vài ba năm sẽ quên thôi. Lưu lại một câu nói, hắc y nữ tử phi thân mất hút khỏi hoàng cung, nàng cũng không nhìn phía sau hài tử biểu tình giảo hoạt...

------------------------------------------Khi Ma Cà Rồng Xuyên Về Cổ Đại - Chương 5: Tề VươngThành Si Khải (lúc nhỏ)Khi Ma Cà Rồng Xuyên Về Cổ Đại - Chương 5: Tề VươngVu Tích ViênKhi Ma Cà Rồng Xuyên Về Cổ Đại - Chương 5: Tề VươngLam Phỉ Nhi