Chương 54: Tứ Hôn

Thả diều thoả mãn, các nàng dùng thiện cùng nhau. Sau một khoảng thời gian chung đυ.ng, Lam Phỉ Nhi biết Thành Si Khải thích những món thanh đạm nên cho người hảo hảo chuẩn bị. Thành Si Khải có điểm kinh ngạc, bất quá ngoài mặt vẫn ôn liễm bình tĩnh.

Lam Phỉ Nhi không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào chén cô: "Ngươi hành quân nhiều tháng mệt mỏi, gầy thành một đoàn, ta lo lắng đấy."

Tuy Thành Si Khải không có tâm tư ăn nhưng cũng không nỡ phụ lòng nữ tử này. Cô gật đầu một cái, chăm chú ăn. Lam Phỉ Nhi chống cằm, tỉ mỉ quan sát cô.

Nàng thật sự yêu chết người này, đến cả ăn cũng như vậy mê người.

"Lam Phỉ Nhi, ngươi, ngươi có thể hay không ngừng tập trung vào một điểm..." Thành Si Khải ho khan một cái, nhắc nhở.

"Phu quân đừng bận tâm về ta, tiếp tục ăn a."

Thành Si Khải âm thầm thở dài, cô sớm minh bạch, một khi đã sa vào bẫy rập của nàng, sẽ không bao giờ toàn thây trở lại.

"Ta dạo gần đây nhức mỏi quá, phu quân giúp ta xoa xoa bả vai được không?" Lam Phỉ Nhi vén trung y xuống tận thắt lưng, để lộ giữa không khí da thịt triều hồng và cái yếm đỏ tươi.

"Hả...." Thành Si Khải cắn môi, bàn tay chậm chạp đặt trên vai mềm mại của nữ tử. Nhẹ nhàng mơn trớn xoa bóp nộn thịt.

"Ngô...." Lam Phỉ Nhi mắt nhắm nghiền, thả lỏng thân thể hưởng thụ bàn tay lạnh lẽo của ái nhân vuốt ve. Tựa thần dược, thân thể nàng phiêu bồng trên trời cao, hoà chung với áng mây nhẹ trôi nổi. Lướt dọc thắt lưng nhu ấn, bất tri bất giác, Lam Phỉ Nhi phát ra tiếng rên khẽ như mèo kêu.

"A.....Khải......nơi đó.....nhức mỏi nhiều lắm....." Lam Phỉ Nhi nằm sấp xuống giường, cái yếm không quy cũ lộn xộn buông lỏng, hai khoả no đủ vì thế áp xuống sàn đàn.

"Nơi này sao?" Thành Si Khải dùng lực ấn ấn.

"Ngô....đúng rồi....." Ngón chân Lam Phỉ Nhi co rúm, toàn thân run bần bật trước động chạm dịu dàng của Thành Si Khải. Hạ thân thuỷ tràn lan, ướŧ áŧ lầy lội, hơi thở bắt đầu rối loạn.

Thành Si Khải cúi đầu hôn tấm lưng trơn bóng. Lam Phỉ Nhi siết chặt sàn đan, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ giày vò: "Phu quân, xuống dưới một chút, ở dưới cũng mỏi..."

"Quý phi nương nương khắp thân thể tựa hồ rất mỏi, có phải nhiễm hàn rồi không......?"

"E rằng..." Lam Phỉ Nhi thấp giọng nỉ non, nghe người kia trầm thấp nhiệt khí thổi bên tai. Nàng liền mềm nhũn, yêu kiều nỉ non: "Phải trị bệnh ngay tức khắc..."

"Quý phi nương nương muốn nhi thần trị bệnh bằng cách nào?"

Quý phi nương nương một câu để cho hạ thân Lam Phỉ Nhi bủn rũn. Cấm kỵ lại ái muội quan hệ khiến bầu không khí càng thêm thăng ôn.

"Muốn Khải xoa xoa, khắp thân thể ta, cao thấp sờ triệt để..."

Nóng rực lưỡi một đường liếʍ dọc thắt lưng, tại kiều đồn quét một vòng, vỗ vỗ nhào nặn ra đủ loại hình dạng. Thoát tầng vải vóc cuối cùng, cự long thô tráng như có như không sượt qua khe sâu.

"Khải......phu quân......." Lam Phỉ Nhi không nhìn nhưng đủ biết cự long tráng kiện đến mức nào. Nóng rực nóng rực nhiệt độ vờn quanh kiều đồn, tách mở hai chân nàng, ấn ấn hoa đế động tình đứng thẳng.

"Quý phi nương nương muốn nhi thần xoa bóp thân thể hay muốn nhi thần xoa nơi này, hửm?" Thành Si Khải da^ʍ ngôn xảo ngữ làm tiểu huyệt cơ khát không ngừng rỉ nước.

"Thích phu quân xoa nơi đó, nơi đó hảo bức bối khó chịu..." Lam Phỉ Nhi than vãn.

"Quý phi nương nương không biết ngươi như vậy, trông rất dâʍ ɭσạи sao?"

"Ân......ta.....chỉ dâʍ ɭσạи....với ngươi một ngươi.....ta là ngươi nương tử.....chẳng lẽ ngươi....không cho phép ta...."

Thành Si Khải liếʍ môi, thời điểm cự long chen vào lối mòn một nửa, đột nhiên ở ngoài cửa A Vãn bẩm báo:

"C-Chủ tử, hoàng hậu nương nương đến Sơn Âm cung."

Sắc mặt Thành Si Khải trắng bệch, vội vàng rút ra cự long, Lam Phỉ Nhi bất mãn khẽ hừ: "Phu quân xem ngươi mẫu hậu, đang yên đang lành, phá hỏng chúng ta đại sự!"

"Ngươi đi tiếp ta mẫu hậu, không cần nói ta có mặt ở đây!" Chết tiệt, Sơn Âm cung không có lối thoát hiểm nào. Thành Si Khải giờ phút này như cá nằm trên thớt, cô thu thập y bào lộn xộn, ẩn nấp dưới gầm giường.

Vì cái gì, Lam Phỉ Nhi có cảm giác bản thân đang vụиɠ ŧяộʍ với nữ tử khác phu quân....

"Ngọn gió nào đưa người ghé qua Sơn Âm cung, nương nương?"

Nhìn nữ tử liễm diễm tươi cười, Vu Tích Viên nhàn nhạt nói: "Bổn cung nghe bệ hạ nói. Ngươi một ngày trước nhiễm phong hàn, thân thể không tốt. Bổn cung muốn xem tình hình của ngươi thế nào."

"Cảm tạ nương nương quan tâm, thần thϊếp bệnh tình đã ổn, ngược lại nương nương, dường như sắc mặt của người không được tốt?"

Vu Tích Viên ẩn giấu trong con ngươi chỗ sâu bén nhọn, thản nhiên trả lời: "Dạo này khí trời thay đổi liên miên, bất luận kẻ nào đều nhức mỏi trong người, bổn cung cũng không ngoại lệ."

"Nương nương dùng trà." Lam Phỉ Nhi đẩy chén trà lan toả hơi nóng đến trước mặt Vu Tích Viên, tầm mắt thi thoảng hướng tẩm cung dời.

"Hôm nay, bổn cung thấy một vật lạ lơ lửng trên trời, vật lạ kia, quá thần kỳ, không biết là ai tạo ra nó." Vu Tích Viên nhấp ngụm trà, nhãn thần rơi trên mặt Lam Phỉ Nhi.

Nội tâm lộp bộp một tiếng, rất nhanh khôi phục ban đầu bình tĩnh: "Không giấu gì nương nương, thần thϊếp là người thả vật lạ đó, nó được gọi là con diều."

"Con diều? Tên nghe thật hay, Lam quý phi đã tạo ra nó?"

"Thần thϊếp không thông minh tới nỗi tạo ra một thứ thần kỳ như vậy. Con diều thần thϊếp được người khác tặng, tên cũng do người đó đặt."

"Nếu hằng ngày nhàm chán, lôi con diều ra chơi đùa một chút, cũng không quá tệ. Lam quý phi, ngươi có thể nói người đó tặng ta một con diều khác được không?"

"Đáng tiếc a, người đó vừa rời cung rồi, hắn không thể nán lại quá lâu, hắn luôn bề bộn nhiều việc."

Vu Tích Viên gật đầu, ý vị thâm trường cười: "Lam quý phi nếu gặp người đó, cho bổn cung gửi lời chào, con diều hắn làm rất tuyệt."

Lam Phỉ Nhi bất giác thở một hơi dài, thiên đại bí mật khiến nàng bị choáng ngợp. Vu hoàng hậu tâm cơ khó lường, nàng phải cẩn trọng, lộ một chút sơ hở, nàng sẽ nhìn thấu.

Nàng không sợ đối địch Vu Tích Viên, chỉ là nàng khi biết nhi tử của nàng đối bản thân dây dưa. Nàng sinh hoạt trong cung sẽ không an ổn, hoàng hậu thế lực như vậy đông đảo. Vu Tích Viên từng ngăn cản nàng dây dưa với Thành Si Khải, đại biểu, nàng không thích nàng.

Tuy thừa tướng Vu Bùi Đạt tuổi cao sức yếu bất quá, Vu gia gốc rễ vẫn hùng hậu. Lam Phỉ Nhi không thể nhất thời xúc động phá vỡ cảm tình giữa nàng và Thành Si Khải.

"Nhân tiện, bổn cung muốn tham quan Sơn Âm cung một vòng, bổn cung nghe người truyền lại, ngươi mới tu sửa."

"Rất sẵn lòng, thưa nương nương." Vu Tích Viên hôm nay hảo kỳ quái, cứ như âm hồn bất tán a. Nàng đang nghĩ cái gì vậy, chẳng lẽ...

Vu Tích Viên hoài nghi!

Không có khả năng!

Vu Tích Viên chậm rãi quan sát tứ phía Sơn Âm cung. Lam Phỉ Nhi từ khi nào thích kiểu bài trí trang nhã, những vật cầu kỳ trước kia đều bãi bỏ cả rồi.

Nàng thấy một bức hoạ lớn đặt trong thư phòng, bóng dáng nam tử mơ hồ hằn in trên bức hoạ, cực kỳ quen thuộc tuấn dật dung mạo. Chưa kịp mở lời, nàng bị Lam Phỉ Nhi che khuất tầm nhìn.

"Thư phòng vẫn đang trong quá trình tu sửa, hiện tại vô cùng lộn xộn, sẽ làm bẩn nương nương bạch y."

"Lam quý phi, ngươi biết hoạ sao?"

"Ân, chút đỉnh, có người đã dạy cho ta..." Nói đến đây, nhãn thần Lam Phỉ Nhi trở nên mềm mại khó tả.

"Người đó và người tạo ra con diều là cùng một người?" Bầu không khí phút chốc tràn ngập mùi thuốc súng.

"Đúng vậy...."

"Người đó quả thực tài nghệ vô biên." Vu Tích Viên mở lời tán dương, thanh lãnh con ngươi nhìn chằm chằm Lam Phỉ Nhi tựa hồ ở trên mặt nàng thu hoạch cái gì.

Lam Phỉ Nhi nghẹn sinh sôi trong bụng, âm thầm cầu mong Vu Tích Viên mau chóng ly khai.

Vu Tích Viên đi ngang qua cánh cửa tẩm cung, dừng lại ngửi ngửi. Bạc hà vị quen thuộc này...

"Chiếc giường của Lam quý phi qua bao năm cũ kỹ rồi, không dự tính đổi mới sao?" Vu Tích Viên mở cánh cửa tẩm cung, bước vào, sàn đan có điểm nhăn nhúm, nàng nhíu mày: "Nguyên lai Lam quý phi vừa nãy đang nghỉ ngơi, bổn cung đã làm phiền rồi."

Thành Si Khải nuốt một ngụm nước bọt, thấy đôi hài đến gần liền lăn qua. Bất ngờ, cô động trúng thành thường, phát động thanh âm khá lớn.

Vu Tích Viên mày nhíu càng thêm chặt. Lam Phỉ Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt:

"Chiếc giường này theo đúng như nương nương nói, đã quá cũ kỹ rồi, chân giường mục nát cả, lâu lâu thì phát sinh mấy thanh âm đại loại."

"Ngày mai ta sai người đem một chiếc giường tốt nhất Phần Dương tới Sơn Âm cung, chiếc giường này, tuỳ tiện vứt đi!" Vu Tích Viên lạnh lùng nói, nàng đảo mắt, quét quanh căn phòng lần cuối, sau đó rời khỏi Sơn Âm cung.

"Tương Hi tỷ..." Thành Si Khải chạy tới Diễn Vũ cung, đứng trước mặt nữ tử đương tưới cây thở hổn hển.

"Tiểu Khải..." Quý Tương Hi ngay tức khắc bỏ bê công việc, ngượng ngùng hướng Thành Si Khải chào hỏi.

"Tỷ đợi ta lâu không, thứ lỗi cho ta trở về bận rộn triều chính không kịp sang Diễn Vũ cung gặp tỷ."

"Tiểu Khải, đệ không cần bận tâm tới ta, chính vụ quan trọng, không phải sao. Huống chi ngươi hành quân đường xa, thân thể phải hảo hảo nghỉ ngơi mới phục hồi."

"Tỷ hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy, Tương Hi tỷ, ta xem tỷ như ruột thịt, tỷ là một người, đối với ta mà nói, phi thường đặc biệt."

"Tiểu Khải, ta vui lắm...." Quý Tương Hi níu vạt áo cô, gò má bỗng nổi lên rặng mây đỏ.

"Tặng tỷ, hy vọng tỷ thích món quà nhỏ của đệ." Thành Si Khải đeo lên cổ nàng một sợi dây chuyền ngọc trai lấp lánh. Hơi thở người trong lòng gần kề, Quý Tương Hi trái tim thật sâu run rẩy.

"Rất hợp với tỷ, thật xinh đẹp..." Thành Si Khải nhìn kỹ lưỡng Quý Tương Hi một vòng. Vén lộn xộn sợi tóc sau tai nàng, thanh âm phá lệ nhu hoà.

"Tiểu Khải, ta...."

"Hả, tỷ muốn nói gì?"

"Ta, thực thích món quà Tiểu Khải tặng ta." Lời muốn nói, lại không cách nào thoát khỏi miệng.

Thành Si Khải ôm Quý Tương Hi lãm trong ngực: "Ta đã trở về rồi, mỗi ngày tỷ không cần sợ đơn độc trôi qua nữa."

Quý Tương Hi yên lặng gật đầu, thật sâu nhìn Thành Si Khải tuấn lãng ngũ quan.

Cứ như vậy tiếp diễn, là chuyện tốt sao?

Cảm tình của nàng cứ như vậy mai táng nơi bóng đêm?

Buổi tối. Thành Húc Khiêm đột ngột nổi hứng tổ chức yến tiệc. Buộc các đại thần quan lại, phi tần trên dưới tề tụ đông đủ. Vu Tích Viên ngồi gần hắn, còn Lam Phỉ Nhi ngồi ở bậc thềm bên dưới.

Vô cùng náo nhiệt một màn. Quý Tương Hi trong đám đông tình cờ bắt gặp thân ảnh cao ngất của Thành Si Khải, si mê quan sát. Thành Ninh Hinh nhấp một ngụm tửu, ánh mắt thi thoảng trên người cô đảo đi.

Nàng sớm đoán được mục đích buổi tiệc...

"Hôm nay trẫm tổ chức này yến tiệc là muốn mừng trẫm hoàng nhi đại thắng trở về."

Khắp triều hướng hoàng đế cung kính nâng ly.

"Về việc thứ hai, trẫm muốn thay trẫm hoàng muội tứ hôn, đối tượng đã được định sẵn."

Cả triều liền im thin thít chờ đợi hoàng đế truyền lệnh.

"Phụng thiên thừa vận, hôm nay ngày lành tháng tốt. Tĩnh Chiêu Trưởng công chúa, trẫm hoàng muội sẽ được tứ hôn cho Thành Si khải, trẫm cửu hoàng nhi."

Cà triều trên dưới đều chấn kinh trước hoàng đế lời nói. Riêng Thành Si Khải sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.

"Không thể!"

Hai đạo thanh âm cùng lúc vang lên, cả triều hướng ngôi cửu ngũ nhìn. Không ngờ hai đạo thanh âm kia xuất phát từ hai nữ tử quyền quý tuyệt luân nhất thiên hạ.

Vu hoàng hậu và Lam quý phi...