Chương 55: Là Ma Là Phật?

Thành Húc Khiêm vuốt ve chòm râu dài, híp mắt hỏi hai nữ tử vừa phát ngôn:

"Vì cái gì không thể?"

Vu Tích Viên nhàn nhạt nói: "Tĩnh Chiêu và Khải nhi chi gian là hoàng cô, hoàng chất. Khải nhi mặc dù đã thành niên nhưng tâm tính vẫn là cái tiểu hài tử, thế nào xứng đáng với Tĩnh Chiêu. Hơn nữa, bệ hạ không sợ hôn sự một khi ban xuống, thiên hạ sẽ dị nghị, tiếng xấu lưu truyền muôn đời."

"Hoàng hậu nương nương nói không sai, bệ hạ nên lựa chọn một người niên kỷ tương xứng với Tĩnh Chiêu, ở bên nàng bầu bạn. Bệ hạ có hỏi ý kiến của vương gia? Hắn thích sao?" Lam Phỉ Nhi ngữ khí phi dương kéo theo quan đại thần chú mục.

Nhất thời, mọi người xì xầm bàn luận sôi nổi. Các quan đại thần đã từng nghe lời đồn thổi giữa Lam Phỉ Nhi và Thành Si Khải. Thực thực hư hư thế nào, bọn họ cũng không rõ nhưng giờ phút này. Lam Phỉ Nhi lời nói khiến bọn họ hoài nghi.

Thành Ninh Hinh nhíu mày nhìn hai nữ nhân lên tiếng chống đối nàng hôn sự. Nàng đương nhiên minh bạch Vu Tích Viên vì cái gì không đồng tình, chỉ là không ngờ tới Lam Phỉ Nhi phản ứng như vậy gay gắt.

Những lời đồn thổi ái muội nàng không phải không nghe qua. Bất quá, nàng sẽ không từ bỏ ý định!

Thành Ninh Hinh là ai! Một khi đã quyết, nàng nhất định có bằng được!

"Ninh Hinh tuyệt không quan tâm thế nhân dị dị đồn đoán. Si Khải tài đức vẹn toàn, thân thủ trác tuyệt, bên cạnh hắn, ta cảm thấy vô cùng an tâm." Thành Ninh Hinh vén lọn tóc lộn xộn sau nhĩ, cười đến phá lệ động lòng người, nhãn thần chưa bao giờ mềm mại nhu tình như vậy. "Si Khải, chẳng lẽ chàng quên khi ấy chúng ta tại Tô Hưng. Chàng đã nói trở về hoàng cung sẽ thú ta, khiến ta trở thành chàng thê tử. Chẳng lẽ ước hẹn khi ấy, chàng quên sạch, chàng tính phụ ta?"

Ước hẹn?

Thành Si Khải không dám ngẩng đầu nhìn Vu Tích Viên. Mặc dù cô không biết tại sao Thành Ninh Hinh hôm nay hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng cô nói sự thật việc thật, mọi người sẽ tin sao? Huống hồ thời điểm đó cô bị huyết mạch tối cường thâu tóm! Thiên đại bí mật này không cách nào thổ lộ!

Yến tiệc quan đại thần, phi tần im bặt. Ai nấy đều sững sốt hoang mang tột độ. Lam Phỉ Nhi thê lương cười một tiếng, ngã người tựa ghế, nhãn thần xơ xác ảm đạm.

Vu Tích Viên nhếch môi, nhãn thần rơi trên mặt Thành Si Khải dò xét, thuỷ chung không thu hoạch được cái gì: "Khải nhi! Trả lời mẫu hậu, Tĩnh Chiêu nói, là sự thật?"

"Mẫu hậu, nhi thần....." Thành Ninh Hinh nói, một nửa không sai, trong lúc lý trí bất ổn cô đã đối nàng thực loại hành vi kia. Nữ tử cổ đại xem trọng thân thể vô cùng, cô hiện tại giải quyết thế nào cho phải đây?

Vu Tích Viên thất vọng cười, không ngừng gật gù: "Khải nhi! Nếu ngươi không phủ nhận, mẫu hậu liền thành toàn ngươi."

"Si Khải! Chàng không thể không chịu trách nhiệm!" Một quân cờ này đặt xuống. Thành Ninh Hinh biết sẽ có nhiều người đối nàng nâng lên hận thù.

Thành Húc Khiêm đau đầu vỗ bàn: "Các nàng nghe thấy rồi đó, giữa Khải nhi và Tĩnh Chiêu môn đăng hộ đối, lưỡng tình tương duyệt! Các nàng còn muốn nói gì nữa, hả? Trong quá khứ không phải không có hôn sự giữa các thành viên hoàng tộc! Truyền lệnh trẫm, một tháng sau tổ chức hôn sự!"

Tay Vu Tích Viên cầm tách trà đến run rẩy, linh hồn hoang vu tiêu điều. Nàng đứng dậy, nói bản thân không khoẻ liền ly khai tràng yến tiệc linh đình.

Lam Phỉ Nhi đỏ viền mắt, thật sâu nhìn chằm chằm Thành Si Khải, xúc động muốn khóc. Thành Húc Khiêm rồi thêm Thành Ninh Hinh. Hai cái gai trong mắt này, nàng làm cách nào mới xoá bỏ triệt để?

Cô ngửa đầu, đem vò rượu cạn sạch, đôi con ngươi giăng kín tơ máu, trong mắt kẻ khác, cô tựa hồ rất cao hứng. Thành Húc Khiêm vui vẻ vuốt chòm râu: "Khải nhi, trẫm mang Tĩnh Chiêu giao phó cho ngươi. Hy vọng ngươi đối trẫm hoàng muội tương kính như tân, một lòng một dạ."

Thành Si Khải miễn cưỡng trả lời: "Đa tạ phụ hoàng đã thay nhi thần ban hôn."

Yến tiệc dần tới hồi kết, quan đại thần tan rã hai phía. Quý Tương Hi dù đau buồn cũng không thể nán lại lâu. Chỉ còn Thành Ninh Hinh và Thành Si Khải.

"Hoàng cô! Ngươi mãn nguyện?"

"Do ngươi tự làm tự chịu, đừng nên trách ta!" Thành Ninh Hinh ánh mắt lơ đãng trôi về phương xa: "Vậy ngươi nói đi, ngày hôm ấy ngươi động thủ động cước, chẳng lẽ không có một chút tâm ý nào đối ta?"

"Tâm ta đã dành cho người khác..." Thành Si Khải lạnh lùng quát.

Nhất thời, giữa không gian vắng vẻ vang lên một cái bạt tai vang dội. Thành Si Khải ôm má nóng rát, nhíu mày: "Hoàng cô! Ta nhân nhượng ngươi nhiều rồi!"

"Thì sao? Ngươi đánh ta? Thành Si Khải! Ngươi đừng bao giờ tự cho là đúng nữa! Ngẫm nghĩ dưỡng sức đi, một tháng sau là chúng ta hôn lễ."

Thân ảnh Thành Ninh Hinh xa khuất, cô vẫn còn đứng tại nơi đó, hai chân như bị gông cùm xiềng xích, nặng trĩu tịch liêu.

"Ta muốn vào trong gặp mẫu hậu, các ngươi điếc sao? Lập tức cút cho ta!" Thành Si Khải cả giận quát.

Tống Phùng cười khổ: "Vương gia, chủ tử có lệnh, hiện tại người thân thể bất ổn, không tiếp khách. Phiền vương gia trở về."

"Càn rỡ, bổn vương muốn vào còn phải đợi ngươi ra lệnh?"

Thị vệ hít một ngụm khí lạnh, sợ sệt đến mức hai chân mềm nhũn.

"Tống Phùng, cho hắn vào." Vu Tích Viên bước ra, thanh âm không có nửa điểm cảm xúc.

Tống Phùng gật đầu, lách sang một bên nhường đường Thành Si Khải đi.

"Viên nhi..."

Nàng đọc kinh Phật, xa cách nói: "Gọi mẫu hậu."

"Viên nhi, ta xin lỗi..." Thành Si Khải quỳ gối.

Vu Tích Viên nhãn thần thấm đẫm tầng sương, trái tim âm ỉ máu tươi nhỏ giọt: "Thành Si Khải, nếu Tĩnh Chiêu không nói ra những lời kia, thì ngươi định giấu giếm lừa dối ta đến bao giờ?"

"Ta không có! Ta không có! Tình cảm ta trao nàng là thật! Viên nhi! thời điểm đó ta ý thức bị mất kiểm soát liền hồ đồ! Nàng phải tin tưởng ta..."

"Sự thật phơi bày trước mắt! Ngươi bảo ta thế nào tin ngươi!" Vu Tích Viên đột nhiên rống lên, bật khóc nức nở: "Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi và Lam Phỉ Nhi chi gian. Ta là người nuôi dưỡng ngươi trưởng thành, ngươi nghĩ ta ngây thơ, điểm ấy nhìn không thấu?"

"Là ta nhất mực dung túng ngươi, là ta nhắm một con mắt cho qua, là ta sai rồi mới không nghi ngờ ngươi. Hiện tại còn thêm một cái Thành Ninh Hinh xuất hiện."

Thành Si Khải á khẩu không nói được, cô trân trối níu vạt áo nàng.

Lệ châu giàn dụa chảy đầy nữ tử ngũ quan lãnh diễm, nàng đánh thùm thụp vào người cô: "Ta yêu ngươi nhiều đến thế, hộ ngươi sau lưng che chở, ngươi tại sao có thể đối xử với ta như vậy?"

"Ta dung nhan sớm úa tàn, ngươi chán nản cũng hợp tình hợp lý." Vu Tích Viên thì thào, hữu khí vô lực: "Ngươi đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, ngươi hôn lễ ta sẽ không tham dự." Vì một khi tham dự, trái tim ta đã bị ngươi xé toạc thành từng mảnh rồi. Ta sợ nhịn không được lại tha thứ ngươi, lại dung túng ngươi...

Thành Si Khải lắc đầu, nghẹn ngào:

"Viên nhi! Nàng đừng đuổi ta đi! Làm ơn, ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng mà....."

"Viên nhi! Ta sai rồi! Ta không nên cùng một lúc dây dưa nhiều người! Viên nhi! ta không thể sống mà không có nàng...."

Vu Tích Viên lau nước mắt, nhãn thần ảm đạm: "Thê tử ngươi sẽ thay thế ta, đoạn đường sau này có người thay ta hết thảy chăm sóc ngươi, yêu thương ngươi..."

Nơi đài cao.Thành Si Khải chảy xuống hai dòng huyết lệ, hắc sắc y bào tung bay theo gió, bạch phát tóc xoã tán loạn. Răng nanh bén nhọn giảo kẽo kẹt, ý thức một lần nữa phiêu táng.

"Viên nhi.....nàng đừng rời xa ta...." Thành Si Khải ôm đầu đau muốn nổ tung. Đau quá! Cơn đau này dữ dội hơn bao giờ hết! Âm ĩ thấu xương thấu cốt, từng tế bào thần kinh đều khiêu lên nhức nhối. Huyết ấn trải rộng khắp kinh mạch, quang mang đỏ rực quỷ dị lan toả nhuộm đỏ một trời.

Thành Si Khải bỗng nhiên bật cười khanh khách, mây đen mờ mịt che phủ một nửa khuôn mặt tuấn lãng. Huyết mâu tà tứ khẽ mở, đôi cánh đen to lớn giang rộng. Luồng khí hắc ám vây quanh thân thể cô, chiếc đuôi nhọn vung vẫy trong gió sương.

Thành Si Khải gục đầu, rồi lại ngẩng cao nhìn vầng trăng khuyết màu máu. Cô co duỗi bàn tay trắng nhợt nhạt: "Hoàn toàn trở về sao? Không quá tệ!"

Điều Holland gia tộc chưa từng công bố. Holland phu nhân, Lý Vũ Kỳ, mang một nửa dòng máu ma cà rồng, nửa còn lại, của quỷ!

Cô kế thừa huyết mạch tối cường nhất của phụ mẫu kính yêu. Còn dòng huyết mạch của quỷ đến khi thành niên, mới hoàn toàn thức tỉnh...

Thành Si Khải cảm thấy cuống họng khô khốc, rất muốn thưởng nguồn máu bây giờ. Cô tiêu sái ngân nga câu hát, ung dung sải bước. Tiếng động lạ nhất thanh nhị sở truyền vào tai, cô nghẹo đầu, dường như thanh âm kia phát ra trên mái đình Sơn Âm cung.

Cô vươn tay, nhất thời lòng bàn tay liền xuất hiện thanh trường kiếm uy mãnh, chứa đựng sức nặng ngàn cân. Thân ảnh cô thoắt cái đã ở Sơn Âm cung, cô nheo mắt nhìn hai kẻ vận hắc y che mặt leo trèo trên mái đình.

"Này! Cẩn thận nàng nghe động tĩnh của ngươi, đến lúc đó thì ngươi thủ cấp không còn đâu!" Nam tử nhắc nhở.

"Ta minh bạch! Ta cũng không cố tình phát ra thanh âm a."

"Đúng nơi này rồi, vương gia nói chỉ cần bắt sống qúy phi nương nương là được!" Nam tử mon men cậy mở lớp ngói lợp.

"Qúy phi dung mạo như vậy khuynh quốc khuynh thành. Hay là ta và ngươi chia đôi phần thưởng, vương gia sẽ không biết đâu!" Nam tử ánh mắt da^ʍ tà cười hắc hắc nói.

"Trước bắt sống rồi lại tính tiếp!"

"Ai nha! Huynh đệ! Ngươi đừng làm quan âm nữa, thức ăn dùng riêng của qúy phi có tẩm thuốc mê, phỏng chừng giờ này nàng ngủ say sưa rồi!"

"Cái gì! Vương gia tính toán quả cao minh!"

Thời điểm bọn hắn định nhảy vào thì một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên. Tựa tu la giáng thế, khí tràng bức nhân xâm chiếm đại não bọn hắn.

"Chờ tới ngày thủ cấp các ngươi rơi còn dài quá, hiện tại ta thay trời hành đạo vậy. Quá trình sẽ diễn ra nhanh chóng thôi, không đau đớn đâu..."

Bọn hắn nuốt ngụm nước bọt, trông thấy bộ dáng Thành Si Khải, hai chân bủn rủn vô lực: "A! Có quỷ! Có quỷ! đừng đến đây, đừng đến đây."

"Lam Phỉ Nhi là nữ tử các ngươi không nên động tới! Chỉ có ta! Nghe rõ chưa!" Thành Si Khải trầm giọng quát, bay lên, đáp trước mặt bọn hắn.

"Qủy đại nhân tha mạng! Tha mạng a! Nô tài sai rồi, nô tài chỉ làm theo vương gia mệnh lệnh mà thôi." Bọn hắn không ngừng dập đầu quỳ lạy van xin.

"Vương gia trong miệng các ngươi là kẻ nào?"

"Trang vương! Trang vương thưa quỷ đại nhân!" Nam tử nói năng lộn xộn.

"Ha hả, hoàng huynh, ngươi dã tâm thực hảo!" Bọn hắn chỉ kịp nghe một câu, hai cái đầu liền lìa khỏi cổ, máu văng tung tóe lênh láng chảy dọc kẽ hở mái đình. Cô vắt cạn lượng máu trên người hai nam tử.

Bao nhiêu đó chưa đủ thỏa mãn cô!

Một trần oanh động truyền qua đại não. Thành Si Khải gầm lên một tiếng đau đớn, tầm mắt giật nhòe không rõ, thân ảnh đã ở trước Thiên Phượng cung. Cô đánh ngất thị vệ canh cổng, nặng nề bước vào tẩm cung. Nữ tử cuộn mình trong mảnh chăn ấm, khóe mắt còn lưu lệ quang, ngủ vẫn nhíu mày khổ sở.

Thành Si Khải cúi đầu hôn cần cổ non mềm, dưới làn da là mạch máu thơm lừng. Cô liếʍ nơi đó, nữ tử khẽ hừ một tiếng, cựa mình. Thành Si Khải thối lui về sau, ôm đầu.

"Viên nhi, nàng đã chịu nhiều khổ đau vì ta, ta không thể lại tổn thương nàng..." Cô định làm gì vậy? Hút máu nữ tử cô yêu giữa lúc nàng không thanh tỉnh sao? Con mẹ nó Thành Si Khải! Từ khi nào ngươi trở thành loại người bản thân từng căm phẫn như vậy!

Trong bóng đêm, nữ tử phượng nhãn khẽ mở, huyết mâu cùng bạch phát tóc mơ hồ lọt vào tầm mắt. Nàng bàng hoàng bật người ngồi dậy:

"Là ai? Có phải Khải nhi đến tìm ta không...?" Tự giễu cười, sẽ không đâu, Thành Si Khải còn lưu luyến tấm dung nhan héo úa này sao?

Cô ngã khụy giữa hoàng cung rộng lớn cô tịch, mồ hôi lạnh thấm ướt vạt y bào: "Tiểu Ngữ! Bát huynh! Cứu ta, sắp chịu không nỗi...." Cô lẩm bẩm kêu gào. Đáng tiếc, Mộ Dung Ngữ và Thành Nhĩ Lang uống với nhau tận hứng, say mèm đến mức không dậy được.

Không còn chốn nào để đi, cô lê bước chân nặng trĩu, thời điểm mất phương hướng đã đến Diễn Vũ cung.

Thư phòng vẫn sáng, Qúy Tương Hi chưa ngủ, nàng vận mỏng manh trung y đọc thư. Đột ngột xương sống lạnh toát, nàng rùng mình quay đầu, bị dọa tới sắc mặt trắng bệch. Nam tử mệt mỏi nhìn nàng, ngũ quan tuấn lãng như vậy xa lạ, quỷ dị mà tuyệt luân.

"Tương Hi tỷ...."

"Tiểu Khải..." Khi nam tử mở miệng, nàng mới biết đứng trước mặt nàng là người nàng tâm tâm niệm niệm.

"Ta muốn máu của Tương Hi tỷ..." Cô cường bạo ôm nàng vào lòng, hít ngửi cần cổ thơm tho. Nàng không giãy dụa, không phản kháng, kinh hỷ đón nhận nụ hôn nhiệt liệt.

"Tiểu Khải, ta yêu đệ."

Thành Si Khải vuốt ve nữ tử ôn uyển ngũ quan, tà mị cười, trung y lả tả rơi xuống sàn...

----------------------------------

Tiểu Bạch: Các hạ chuẩn bị khăn giấy đón giông bão kéo tới ha =)))))