Chương 53: Con Diều Giấy

Đêm đó Thành Si Khải gặp ác mộng, cơn ác mộng kia toàn bộ đều liên quan đến Lam Phỉ Nhi. Trong tay nàng ôm hài nhi non nớt nhiễm đầy máu tươi, mà thân thể nàng cao thấp đều bị máu tươi giăng kín. Sợi tóc, y phục, kể cả hạ thân nơi kia.

Nàng không ngừng gào thét oán trách Thành Si Khải tên. Bội tình, bạc nghĩa, đến cả cốt nhục thân sinh của các nàng, cô còn nhẫn tâm vứt bỏ. Lam Phỉ Nhi không ngừng đánh vào người cô, khóc than, nói nàng hận cô....

"Lam Phỉ Nhi, ta không phải, ta không có ý đó, ta không phản bội ngươi và hài nhi!" Lam Phỉ Nhi thê lương cười khổ: "Ta và hài nhi dù chết, cũng không bao giờ tha thứ cho ngươi!"

"Ngô...." Thành Si Khải hoảng loạn bừng tỉnh cơn mộng mị. Hôn ám trong phòng, cảnh sắc xung quanh một mảnh tối tăm âm u. Dù không vận nặng nề y bào, tiết trời lại thanh tân mát mẻ nhưng tấm lưng cô mồ hôi lạnh túa ra, thấm ướt cả sàn đan. Thành Si Khải vươn tay dò tìm gối đầu, không có bóng dáng lẫn khí tức Lam Phỉ Nhi.

Tâm cô chưa từng như vậy sợ hãi, nỗi đau mất Lam Phỉ Nhi âm ỉ nhức nhối, lục phủ ngũ tạng đứt đoạn tổn thương sưng trướng. Thành Si Khải ngã người xuống mặt đất lạnh lẽo, cất tiếng gọi tên nàng:

"Lam Phỉ Nhi, ngươi ở nơi nào, đừng doạ ta, làm ơn đừng doạ ta!"

Cánh cửa hé mở, ánh nắng chói chang lọt vào. Thành Si Khải nhìn nữ tử cười tươi như hoa ngây ngốc hồi lâu.

Lam Phỉ Nhi câu cổ cô, hôn lên:

"Phu quân, sớm an, có chuyện gì mà trông ngươi hớt hãi vậy, Phỉ nhi cũng không chọc ghẹo ngươi."

"Vừa rồi, ngươi đi đâu?"

"Phu quân đang tra khảo ta hay quan tâm ta đây..." Lam Phỉ Nhi nhãn thần phi thường mềm mại. Thành Si Khải khiến nàng cao hứng không thôi. "Ta đi bồi tiếp Thành Húc Khiêm dùng thiện."

Thành Si Khải ánh mắt lập tức bén nhọn, vị thuốc súng lan toả nồng nặc một trời. Lam Phỉ Nhi vẽ vòng tròn trên ngực cô: "Khải ghen sao?"

"Không."

"Rõ ràng Khải ghen."

"Lam Phỉ Nhi! Ngươi quá phận!"

"Khải bộ dáng này, vô cùng khả ái có biết hay không?" Lam Phỉ Nhi nụ cười rất sâu, nhón chân, ghé bên tai cô thổ khí như lan: "Đêm qua tuyệt lắm..."

"Vậy ngươi cũng sẽ đi gặp ta phụ hoàng?" Cô khổ sở nói.

Tâm Thành Si Khải hướng về nàng dù chỉ một lần, Lam Phỉ Nhi đủ mãn nguyện.

"Hắn truyền lệnh, Phỉ nhi làm sao không thể không đến, kháng lệnh, Lam gia diệt tộc." Nàng quyến rũ cười, vuốt ve Thành Si Khải tuấn lãng ngũ quan: "Chi bằng, Khải trở thành hoàng đế, ta sẵn lòng đi theo ngươi, làm ngươi nương tử, một đời tương kính như tân. Phu quân hãy ghi nhớ, ta một chút cũng không sợ thiên hạ dị nghị đồn đãi, không sợ tiếng xấu muôn đời. Lam Phỉ Nhi ta chỉ cần ngươi là đủ."

Trở thành hoàng đế là chuyện cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà Lam Phỉ Nhi hôm nay lời nói, khơi dậy trong lòng cô vô vàn gợn sóng. Vốn dĩ Thành Si Khải không thích ngôi vị đứng đầu thiên hạ kia, thứ cô muốn, chỉ là an an ổn ổn ở cạnh những nữ tử cô yêu, bảo hộ họ. Bất quá, niên đại nhân tâm khó lường này, lấy gì đảm bảo, dựa vào thân thủ cái thế, hay dựa vào huyết mạch ma cà rồng cường đại?

Chẳng có gì cả, hiện tại cô mới nhận ra, bản thân mình chẳng có gì cả ngoại trừ các nàng và thuộc hạ được nuôi dưỡng. Trong triều có quá nhiều thế lực, chia bè kết phái, cô luôn giậm chân tại chỗ, có phải là chuyện đáng tuyên dương?

Thành Si Khải lâm vào trầm tư hồi lâu. Điều này khiến Lam Phỉ Nhi sốt ruột, nàng đã nói sai điều gì sao? Lại làm ái nhân phiền muộn thế kia...

"Lam Phỉ Nhi, ta muốn xem ngươi bức hoạ."

Thành Si Khải đột nhiên yêu cầu. Nàng mừng rỡ như điên, đại não quay cuồng vì một đạo thanh âm...

Sơn Âm cung không có gì thay đổi so với trước kia, bây giờ nơi này lại tồn tại một loại mới mẻ sinh ý. Thu dọn một đống đồ không cần thiết, tân trang lại, sạch sẽ trang nhã. Sơn Âm cung tẩm cung, đã từng, ở đó, cô cùng nàng dây dưa không rõ.

Nha hoàn lui hết ra ngoài, hiển nhiên kể cả A Vãn.

Nàng cao hứng chạy đi lấy bức hoạ, bộ dáng thập phần khẩn trương. Dưới mái hiên, Thành Si Khải ngắm cánh hoa đào rơi lả tả, có chút cảm thán thời gian. Lam Phỉ Nhi vỗ bả vai cô, quay đầu nhìn bức hoạ tuyệt sắc, ngũ vị tạp trần đan trong lòng, khó diễn tả thành lời.

Nam tử mày kiếm anh khí, giữa hàng chân mày, một cỗ tà mị cô đọng phá lệ bức nhân kiệt ngạo. Hắn đôi con ngươi hổ phách thâm sâu tựa hải, sáng ngời sao, khiến người khác mất tự chủ mà luân hãm. Bạc môi hồng nhuận, trắng tựa bông tuyết da thịt, cao ngất thân ảnh, tuẫn lãng ngút trời...

Cứ như, đây là Thành Si Khải bản sao hoàn hảo nhất. Lam Phỉ Nhi tài nghệ, quả nhiên tinh tế hơn người, thủ pháp uyển chuyển mềm mại. Nét đậm nét nhạt khắc hoạ sâu sắc nam tử dung nhan. Nhất thời, bức họa làm Thành Si Khải mê muội.

Lam Phỉ Nhi thấy cô không động tĩnh, chần chừ thăm dò: "Phu quân, ngươi, ngươi thấy thế nào."

"Đẹp mắt, ngươi rất có khiếu vẽ a." Thành Si Khải cẩn thận cuốn bức họa gọn gàng, mở lời khen ngợi.

"Thật vậy chăng." Tựa hồ không thể tin, nàng lặp lại câu hỏi.

"Ân. Ta có thể lấy bức hoạ không?"

"Ta rất sẵn lòng."

"Lam Phỉ Nhi, ta dạy ngươi làm con diều giấy."

"Con diều giấy?" Nàng nghi hoặc, trò chơi dân gian sao, nghe cái tên thật lạ. Nhiều năm trước kia khi còn tại Lam gia phủ trạch, nàng không có bằng hữu đồng trang lứa, không ai cùng nàng chơi trò chơi, hằng ngày đều nghe phụ mẫu bàn việc đề nàng tiến thân với hoàng đế. Trưởng thành lúc, sinh hoạt của nàng luôn bị bốn bức tường nguy nga tịch mịch vây khốn, không người thấu hiểu. Cho đến một năm kia sơ kiến Thành Si Khải...

Rốt cuộc Lam Phỉ Nhi hiểu được, chân chính yêu một người là loại tư vị gì.

Thành Si Khải ngắm nàng ngây ngốc biểu tình, ôn nhu xoa đầu nàng: "Ta đi chuẩn bị nguyên liệu một chút, ngươi ở đây a, không cần theo ta, khổ cực, y bào sẽ bẩn."

Lam Phỉ Nhi nhu thuận gật đầu.

Cô loay hoay tìm thanh tre, tỉ mỉ đẽo gọt. May mắn cô còn một đoạn dây cước lưu trữ tại Nguyên Thiên cung, một tấm giấy cũ cỡ lớn đã ố vàng nhưng thơm nức mùi giấy cũ kỹ. Niên đại này muốn tạo ra thứ gì đều thập phần khó khăn bởi không đủ tiện nghi như hiện đại.

Bất quá, không khó dễ được Thành Si Khải.

Lam Phỉ Nhi đợi Thành Si Khải thật lâu, phi thường nóng lòng đứng ngồi không yên. Không thấy bóng dáng thân yêu trở lại, nàng buồn bã nhặt cánh hoa tọa lạc trên bả vai, nội tâm một trận mất mát.

Một khắc sau, tiếng bước chân vội vã nện mặt sàn. Nhãn thần Lam Phỉ Nhi rực sáng, quay đầu, ái nhân đã trở lại, trên tay còn cầm một đống đồ loạn thất bát tao nàng xem không hiểu.

"Xin lỗi để ngươi đợi lâu, nguyên liệu làm con diều quả thực khó tìm, bất quá, ta đã tìm ra rồi, hắc hắc, tuy quá trình gian nan chút nhưng đáng giá." Nụ cười sáng lạn khiến nàng trái tim đập thình thịch, e thẹn quan sát cô điều chế con diều. Mặc dù đại não hoàn toàn mờ mịt, chỉ là, có Thành Si Khải, nàng chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Thời giờ lẳng lặng trôi, cuối cùng con diều cũng hoàn thành. Thành Si Khải lấy cọ chấm mực: "Ngươi muốn viết gì."

"Viết lên nơi nào?"

Thành Si Khải chỉ tay vào mảnh giấy lớn ố vàng. Lam Phỉ Nhi không do dự trả lời: "Tên của ta và ngươi nằm chung một chỗ."

"Hả, như vậy không phải thật ngớ ngẩn."

Nàng trưng đôi mắt liêu nhân ngập nước, vẻ mặt ủy khuất đáng yêu khiến cô cầm lòng không đậu buông thả điểm ngữ khí: "Thôi được rồi, ta viết là được chứ gì."

Cô thở dài, ở trên mặt giấy viết xuống Khải tự và mặt sau viết Phỉ tự. Cô nắm tay nàng bước ra hậu đình, cầm đoạn dây cước thả con diều bay cao vυ"t trên khoảng trời ngập nắng. Lam Phỉ Nhi trầm trồ một tiếng, hiếu kỳ nhìn con diều giấy lượn lờ.

"Khải, nó, nó làm thế nào bay cao như vậy, nó cũng không phải chim, thật thần kỳ." Y bào đỏ rực nữ tử chạy về hướng con diều bay, kinh hỷ nói.

"Ngươi xem, trọng lượng con diều rất nhẹ, gió thổi đủ để nó bay đi rồi. Ta câu đoạn dây cước ở đuôi con diều để giữ nó lại. Nếu không chúng ta liền không còn thấy tung tích của nó." Cô giữ chặt đoạn dây cước, từ tốn giải thích.

"Lợi hại, lợi hại, Khải, nhân gia muốn thử."

Trao lại đoạn dây cho Lam Phỉ Nhi nắm, không quên dặn dò: "Đừng để vuột mất."

Nàng không ngừng gật đầu. Đưa con diều quay qua quay lại trên bầu trời, Lam Phỉ Nhi cười tựa hài đồng, thiên chân vô tà, đối con diều yêu thích không buông tay. Thành Si Khải trông thấy một màn, tâm trở nên ấm áp.

Đột nhiên gió mạnh thổi qua, Lam Phỉ Nhi vì bất ngờ mà buông lỏng đoạn dây cước, ngay tức khắc đoạn dây vụt khỏi tay nàng, thấp thoáng bay.

"Không được, không được bay, đó là, đó là phu quân đích thân làm cho ta!" Lam Phỉ Nhi thanh âm nghẹn ngào sắp khóc tới nơi, hướng con diều ngây ngô la lớn.

Phiêu dật thân ảnh phá không nhảy lên cao vυ"t, người kia vươn tay, dễ dàng giữ lại đoạn dây. Thành Si Khải nhẹ nhàng đáp mặt đất, như chưa có chuyện gì xảy ra, tiêu sái cười: "Của ngươi, sau này đừng đánh mất."

Con diều một lần nữa bay lên, ẩn hiện qua từng làn mây bồng bềnh êm ả trôi ngang trời. Thành Si Khải bung rộng tán ô, vì nàng che nắng. Hai cái bóng hằn in, giao thác, phá lệ đẹp đẽ.

"Chủ tử, kia là thứ gì..." Tống Phùng kinh ngạc nhìn lên trời. Vu Tích Viên tầm mắt rơi trên trang giấy đầy chữ, thoáng chuyển động dán lên vật kia. Nàng nheo mắt, cẩn thận quét một vòng, mặt trước của vật thể lạ đề Khải tự.

Khải tự.

Khải nhi!

Vu Tích Viên khép lại thư, trong lòng quả quyết, đúng rồi, người nghĩ ra những thứ kỳ quái kia chỉ có thể là nàng Khải nhi!

Khải tự, tại Phần Dương độc nhất vô nhị!

Bất quá, giây tiếp theo, sắc mặt Vu Tích Viên cực kỳ khó coi, nhãn thần nhu hòa trở nên âm trầm băng lãnh.

Phỉ tự.

Lam Phỉ Nhi...

Phương hướng của con diều lơ lửng, không địa phương nào khác chính là Sơn Âm cung. Vu Tích Viên hơi thở phập phồng, lạnh lùng hạ lệnh:

"Khởi giá."

"Chủ tử muốn đi nơi nào?"

"Sơn Âm cung."

Diễn Vũ cung. Qúy Tương Hi đương ngẩn ngơ cũng trông thấy con diều. Thoạt tiên nàng cảm thấy kỳ lạ, sau lại đoán được con diều chủ nhân.

Tiểu Khải...

Đệ chán ghét ta sao?

Hồi cung, chưa hề nhìn ta một lần.

Chẳng lẽ Tiểu Khải đã đoán được nàng tâm ý liền muốn xa cách nàng. Không có khả năng, đây là bí mật nàng cất giấu cho riêng mình.

Bí mật không thể nói, không thể kể lể với bất luận kẻ nào. Nàng thống khổ ôm bí mật suốt tháng ngày dài ròng rã. Lời thề năm xưa nàng khắc cốt minh tâm.

Lời thề giữ chân Thành Si Khải ở bên nàng.

Lời thề các nàng mãi mãi là tỷ đệ thân thiết.

Lời thề kia, nàng không muốn phản bội nhưng làm sao bây giờ. Trái tim nàng liên tục rục rịch, không an phận đập rộn ràng mỗi khi nghĩ về Thành Si Khải...

"Khải, Phỉ, ai lại làm ra thứ này a!!! Còn chơi đùa trong cung!!!" Thành Ninh Hinh nhìn con diều, thổ tào một tiếng.

Chuyện giữa nàng và Thành Si Khải chưa giải quyết triệt để, Thành Ninh Hinh khó bề mà ăn ngon an giấc.

Tiểu hỗn đản kia lại chạy loạn nơi nào rồi, muốn tránh mặt nàng sao?

Thân thể ta bị ngươi xem thấu, ngươi tính không phụ trách nhiệm!!!

Nếu người kia không đồng ý, nàng trước tiên phải tìm Thành Húc Khiêm cầu tình.

Thành Ninh Hinh nghĩ nghĩ, mặc dù vấn đề hổ thẹn này một khi nói ra rất mất mặt nhưng tương lai của nàng thì thế nào. Thành Si Khải là người đầu tiên thấy nàng thân thể, nàng không có khả năng gả cho kẻ khác ngoài cô.

Nàng thở dài, bước về hướng Hàm Long điện.