Chương 11: Nhập Giang Hồ

"Tiểu Khải, sao lại đường đột ly hoàng cung như thế?" Quý Tương Hi thay Thành Si Khải chỉnh hảo hành trang, ngữ khí khẽ run thể hiện sự mất mát

"Ân, bỗng nhiên muốn ra ngoài du ngoạn, hoà nhập với thiên nhiên một chút nhân tiện tu luyện võ nghệ để bảo vệ mẫu hậu và tỷ a!" Thành Si Khải cười rộ lên để lộ tiểu răng nanh khả ái, nội tâm bất đồng dị thường chưa xót

"Tiểu Khải..." Quý Tương Hi đánh yêu vào bả vai Thành Si Khải, mặt đỏ như quả cà chua chín. Thành Si Khải chỉ 12 tuổi nhưng chiều cao đã xấp xỉ bằng nàng, cô so những tiểu hài tử đồng trang lứa phát triển vượt trội, đây là chuyện từ năm Thành Si Khải 10 tuổi bắt đầu....

"Tiểu Khải...Sớm một chút trở về" Quý Tương Hi vươn ngọc thủ trắng nõn kéo lại vạt áo có điểm mất trật tự của Thành Si Khải, tựa như một thê tử hiền thục sắp tiễn phu quân của mình đi xa

"Tương Hi" Thanh âm Thành Si Khải vô cùng ôn nhu gọi tên nàng

"Ân" Nội tâm bị ba đào gợn sóng vỗ về, nàng nhỏ giọng thấp nhu

"Ta sẽ sớm hồi hoàng cung nhìn tỷ và mẫu hậu, khoảng thời gian ta đi tỷ nhớ giữ ấm, Diễn Vũ cung khan hiếm chăn bông và y dược, ta đã cho người mang vào sáu rương"

"Tiểu Khải, thành thật cảm ơn đệ" Viền mắt nàng ướŧ áŧ, cay xè. Người nàng luôn mong ngóng mỗi khi ánh dương quang ngập tràn đến hiện tại nói ly khai hoàng cung. Nhiều năm sau này lại một thân một mình cô độc, không người tâm sự, không người chở che...

"Tương Hi, bảo trọng" Thành Si Khải ôm nàng, ở nàng bên tai khẽ nói

"Tiểu Khải, đệ cũng phải bảo trọng..." Quý Tương Hi cảm thụ được băng lãnh và ấm áp đan xen, đưa tay siết chặt tấm lưng gầy yếu của Thành Si Khải. Nếu như hiện tại có một ước nguyện, nàng ước rằng Thành Si Khải sẽ luôn ở bên cạnh nàng

Quý Tương Hi nhìn theo Thành Si Khải bóng lưng rời đi, nước mắt ẩn nhẫn nhịn không được chảy xuống. Gió lay hoa đào, nàng tựa người vào cây cột, nhãn thần mông lung mờ mịt...

Thành Si Khải lần này không mang theo Liệt hay Tiểu Hắc Miêu mà một mình rời đi. Cô để lại bọn hắn để bảo hộ Vu Tích Viên và Quý Tương Hi, vì chí yêu của cô còn tại nên tâm chung quy không bình ổn. Thành Si Khải xoay đầu nhìn hoàng cung hoa lệ lần cuối, dứt khoát vận khinh công thâm hậu nhảy vọt lên tường thành cao chót vót phi ra ngoài, thị vệ gác cổng bốn năm này đã bị cô mua chuộc sạch sẽ nên việc xuất nhập không gì làm khó được

Thiên Phượng cung trong, Vu Tích Viên nhíu mày, tay cầm bút phác họa đường nét 'Khải' tự, nàng tay như vậy phát run không ung dung uyển chuyển như thường ngày. Vu Tích Viên thở dài vo tròn tờ giấy ném sang một bên

Tống Phùng và A Lục là hai nô tài thân cận nhất của nàng, ở góc độ này nhìn thấy sao không biết chủ tử phiền muộn, mà điều phiền muộn kia xuất phát từ chủ tử quan tâm nhất Thành Si Khải. Không biết vì cái gì đang yên đang lành, điện hạ muốn xuất cung đâu? Điện hạ không sợ mẫu hậu người đau lòng sao?

Vu Tích Viên thất thần nhìn trang giấy trắng tinh, không có tâm tình đi viết. Nàng đứng lên, chân chậm chạp bước ra đình viện Thiên Phượng cung, nơi đã từng lưu lại vô số hồi ức của nàng và Thành Si Khải, nơi này Thành Si Khải chập chững những bước đi đầu tiên, nơi này Thành Si Khải nằm lòng những bài thơ nàng giảng, Thành Si Khải luyện kiếm pháp, Thành Si Khải yêu khóc nhè

Mỗi một lần như thế nàng lại ôm cô vào lòng khẽ hống: "Đừng lo, có mẫu hậu ở đây rồi!" Thành Si Khải sẽ cười rộ lên, viền mắt híp lại thành một vòng nguyệt nha

Nàng đưa tay lướt qua những nơi Thành Si Khải ngồi, tựa hồ vẫn còn động lại hương vi của cô. Hoá ra Thiên Phượng cung này không có Thành Si Khải lại lạnh lẽo đến như vậy, hoá ra Thành Si Khải không ở nàng lại tịch mịch cô độc đến như vậy, hoá ra đã sớm quen thuộc đến như vậy nay lại từ bản thân trên người rời đi. Thế gian rộng lớn như chỉ còn có mình nàng....

Ngày đó, Thành Si Khải nói sẽ rời đi hoàng cung một đoạn thời gian. Nàng chỉ nói cô, giữ gìn hảo thân thể đừng để bị cảm mạo, đừng dây vào những thứ không nên dây vào, tái vô lời khác. Nàng đen láy đồng tử thu được Thành Si Khải khổ sở lủi thủi bước ra Thiên Phượng cung, nàng vẫn trầm mặc, cây kim đã đâm sâu vào da thịt, máu tươi đầm đìa lại không hề phát giác mặc vết thương chảy máu

Vu Tích Viên sợ, bản thân một khi nói ra sẽ nhịn không được rơi nước mắt, nhịn không được ngăn cản Thành Si Khải không cho cô rời đi, vì nàng xưa nay luôn tôn trọng quyết định của cô. Nàng nhớ rất rõ, quá vài ngày là sinh thần lần thứ mười hai của Thành Si Khải, năm nay không có cô, nhiều năm nữa cũng không có...

Trước khi đi, Khải nhi đã nói: "Nhi thần vĩnh viễn kính yêu mẫu hậu!"

Thành Si Khải luôn nói như vậy mỗi khi bản thân có chuyện che giấu. Vu Tích Viên không nói không có nghĩa nàng không biết, biểu hiện trên mặt Thành Si Khải luôn rất rành mạch

"Nương nương, Quý phi nương nương đến tìm người!" A Lục rất không muốn phá vỡ thời khắc mỹ hảo này của hoàng hậu nhưng ngoài kia là Lam Quý phi

Vu Tích Viên nhìn cung bào đỏ rực nữ tử, nàng so trước tiều tuỵ vô thố, ngũ quan đó đã từng khuynh đảo thiên hạ, hoa ghen liễu hờn nhưng mà trải qua đại biến cố, Lam Phỉ Nhi mất đi ngày xưa kiêu ngạo tuyệt luân trở thành thần trí không rõ đáng thương nữ tử

Âu cũng là duyên số. Lam Phỉ Nhi vừa thấy Vu Tích Viên liền nức nở khóc lên

"Hoàng hậu nương nương, cầu người cho thần thϊếp gặp điện hạ!" Lam Phỉ Nhi ngày hôm nay tâm trạng không hiểu bất an dâng trào, nàng đi qua khắp nơi từng có Thành Si Khải bóng dáng, thế nhưng không có cô, hoàng cung này không có cô

"Ngươi tìm gặp nàng để làm gì?" Thanh âm không giận mà uy khiến ai cũng khϊếp đảm, riêng Lam Phỉ Nhi lúc này đã không sợ cái gì gọi là hoàng hậu hay kẻ ngồi trên ngôi cửu ngũ kia

"Có phải hay không, có phải hay không nàng đã rời đi?" Lam Phỉ Nhi thất thố hô lên, tựa bệnh thần kinh giống như níu lấy ống tay áo Vu Tích Viên, nhãn thần tơ máu giăng kín

"Lam Phỉ Nhi! Ngươi đừng hồ nháo, đây là Thiên Phượng cung!" Vu Tích Viên cả giận giật lại ống tay áo, Lam Phỉ Nhi hiện tại cứ như trở thành con người khác

"Hoàng hậu nương nương! Nàng đã đi đâu, người có thể cho thần thϊếp biết không?" Thanh âm đã nghẹn đến sắp không chống đỡ được, Lam Phỉ Nhi tâm tình hiện tại cỡ nào đau nhức, cỡ nào âm ỉ so Vu Tích Viên, Quý Tương Hi không mảy may kém nửa phần

Vu Tích Viên phượng nhan uất nộ, trầm giọng quát: "Nàng đi đâu cùng ngươi có liên hệ sao? Lam Phỉ Nhi, ngươi cần gì phải như vậy?"

"Ngươi trở về đi, hảo hảo tu tâm dưỡng tính, đừng như thế sa sút nữa, đôi khi ngươi phải biết tự yêu lấy mình!" Vu Tích Viên ngữ khí thập phần mệt mỏi, nàng nhặt cánh hoa đào rơi nơi đầu vai, tay buông lỏng mặc gió lạnh cuốn cánh hoa khuất dạng

Lam Phỉ Nhi môi son mấp máy, nhãn thần trong trẻo ngày xưa đã không có tiêu cự, nàng tựa hồ lẩm bẩm điều gì đó, gật gù bước khỏi Thiên Phượng cung

Lam Phỉ Nhi nhìn tiền phương lại cảm thấy mờ mịt vô cùng, nàng có Sơn Âm cung nhưng hiện tại không muốn trở về nữa. Thành Si Khải rời đi để cho nàng đau đớn không tả nỗi, tựa như cô là một phần da thịt của nàng nay buộc phải tách ra, nhức nhối đến vô pháp xoá nhoà

Cuối đông tuyết rơi nhiều, Lam Phỉ Nhi đứng đó mặc cho bông tuyết dày đặc kia bao phủ lấy nàng, ấy vậy mà không cảm thấy lạnh bởi vì thương trong lòng so bông tuyết kia rét lạnh bội phần. Cô độc tàn tạ nan kham, Lam Phỉ Nhi xoa Thành Si Khải đánh rơi khăn tay trong lần đầu gặp gỡ, bỗng nhiên Lam Phỉ Nhi cuống họng đau rát, che miệng ho khan, khi nàng mở ra khăn tay một vũng máu tươi ứ đọng chói mắt ẩn hiện

"Không được, ta không thể làm bẩn khăn tay của Khải. Ta sẽ đem nó giặt sạch, sẽ giữ gìn cẩn thận, khi Khải trở về ta sẽ đem trả lại cho Khải"

"Đến lúc đó hy vọng ta còn tại trên thế gian này để nhìn thấy ngươi. Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi, ta yêu ngươi, như vậy dù ta có bị thiên đao vạn quả cũng không hối tiếc"

"Trời cao có mắt, ta bị trừng phạt rồi. Hình phạt này nặng đến mức cảm thấy bản thân như bị bóp nghẹn làm cho không thở nổi. Khải, ta luyến tiếc rời đi ngươi..."

"Nàng đau đớn, ngươi nghĩ ta không đau đớn sao?"

Lam Phỉ Nhi thân hình lảo đảo, tại bông tuyết tinh mịn ngã xuống, nàng nhìn khung cảnh ảm đạm, tầm mắt đã mơ hồ lụi tàn, xung quanh tuyết trắng bị máu tươi vây kín....

Thành Si Khải đến một tửu lâu, tại nơi này thuê một gian phòng trọ. Đêm đến tửu lâu phá lệ náo nhiệt, khách đến khách đi bồi hồi tại cổng lớn

Thành Si Khải ngồi tại bàn uống rượu, đây đã là bình thứ sáu nhưng không chút nào cảm thấy say ngược lại càng uống càng tỉnh táo. Tiểu nhị

thấy vậy thực sự kinh hãi, này thiếu niên thoạt nhìn rất nhỏ tuổi nhưng tửu lượng hảo đáng sợ a, nhìn xem những khách quan phụ cận đã ngã nghiêng say khướt thế nhưng hắn vẫn còn bình tĩnh ngồi uống rượu đâu

Thành Si Khải vận hắc sắc bố y đơn thuần để che giấu khí tức cao quý của mình, nhưng nhất cử nhất động của cô lại phản bội cô a, này đã khắc vào cốt tủy rồi, thay đổi cũng rất khó đi

Cách hai ba cái bàn ngồi xuống một vị tử y nữ tử, thân hình phong tư lả lướt, nàng diện được che phủ bởi một tầng sa mỏng, nàng gọi một bình 'Châu Hoa tửu', một thân một mình ngồi uống đến khí thế ngút trời

Mấy đại hán râu ria xù xuề thấy vậy hướng nhau nháy mắt, cười bỉ ổi, bọn hắn liếʍ môi, nhãn thần nóng rực dục hoả. Bốn nam tử đứng lên đi đến bàn tử y nữ tử phóng ra trêu chọc lời nói

"Mỹ nhân a, xinh đẹp như vậy sao lại ngồi đây uống rượu một mình?"

"Mỹ nhân, đi cùng bọn huynh, bọn huynh sẽ cho muội khoái hoạt dục tiên dục tử!" Nam tử thô bỉ cười

"Này, mỹ nhân, ngươi uống một mình chắc buồn lắm nhỉ, để ta ngồi uống với ngươi nha" Nam tử vươn tay muốn chạm vào bình Châu Hoa tửu thì bị thanh âm như xuân phong kiêu ngạo của nữ tử cấp tan vỡ

"Chưa có sự cho phép của ta, ai mướn ngươi động bàn tay xấu xí dơ bẩn vào bình rượu của ta?" Tử y nữ tử tựa tiếu phi tiếu cười, không chút sợ hãi nói. Thành Si Khải ngồi sau khẽ chau mày, tình huống của nàng kia hiện tại có vẻ không ổn

Đại hán nghe vậy thì tức giận vung tay đập bàn: "Bọn ta đã có hảo ý, ngươi còn không biết tiếp thu còn trả treo?"

"Nhìn ngươi bộ dáng chắc hẳn cũng là một đại mỹ nhân đi, bọn ta sẽ thưởng thức ngươi trước sau đó gϊếŧ chết cũng không muộn!" Tử y nữ tử vẫn bình thản ngồi uống rượu, xung quanh đang diễn ra này đó cùng nàng hà quan?

Mắt thấy tử y nữ tử thong thả như vậy, bọn hắn càng phát si mê một phần khác là lửa giận. Bọn hắn tiến lại gần nàng, vươn ra lang sói thô ráp móng vuốt nghĩ vồ lấy nàng

Chính là tử y nữ tử cũng thật không ngờ rằng thời điểm đám nam tử đắc ý vì sắp tới bắt được miếng mồi ngon thì một kinh người lực đạo đá văng bọn chúng ra khỏi tửu lâu. Bọn chúng nhả ra một vũng máu, nghe có tiếng hài đến gần thì ngẩng đầu lên, hắc sắc y phục thiếu niên bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống

Dưới ánh trăng sáng rọi, đồng tử thiếu niên kia đỏ rực quỷ dị, bọn chúng liền liên tưởng đến đôi huyết mâu của yêu ma trong truyền thuyết, hắn khí tràng đồng dạng bức nhân hắc ám

"Đường đường nam nhi đại trượng phu mà đi bắt nạt tay trói gà không chặt nữ tử. Các ngươi vứt mặt mũi ở đâu rồi, cần ta lấy hộ?" Thành Si Khải cười lạnh, răng nanh bén nhọn lấp ló ẩn hiện khiến bọn chúng sợ ngây người, hạ thân một dòng nước ấm chảy qua, bốn nam tử cùng lúc tè ra quần. Ở góc độ này, ai cũng không thể thấy được cô quang mang huyết mâu

"Thiếu hiệp tha mạng, tha mạng, ngươi muốn cái gì bọn ta đều cấp. Vàng hay mỹ nhân bọn ta đưa hết cho ngươi, làm ơn đừng lấy mạng ta!" Nam tử gầy nhất xanh mặt quỳ rạp xuống đất

Mấy đại hán còn lại thấy có lý nên cũng quỳ rạp van xin

"Thiếu hiệp, bọn ta sai lầm rồi"

"Thiếu hiệp, bọn ta sẽ hướng cô nương kia tạ lỗi!"

Thành Si Khải sắc bén con ngươi chợt loé, lạnh lùng phun một câu:

"Các ngươi đều cút hết cho ta, nếu để lần sau ta nhìn thấy các ngươi thì trên cổng thành hôm ấy chính là đầu của các ngươi xiên trên đó" Đây không nghi ngờ là một đáng sợ xâm lược lời nói, bọn chúng mang kinh hoảng vẻ mặt ba chân bốn cẳng chạy đi

Dân chúng trầm trồ xem tuấn mỹ thiếu hiệp xua đuổi lũ da^ʍ tặc, vỗ tay khen ngợi. Thành Si Khải nhàn hạ tiến vào tửu lâu, trước sau như một lãnh đạm ngồi uống rượu

"Vừa, cảm ơn ngươi!" Tử y nữ tử tiến đến nói, thật không ngờ tiểu tử này còn nhỏ mà có một thân dữ dội nội công a

"Không cần khách sáo, thấy bọn chúng chướng mắt liền ra tay" Thành Si Khải thong thả đứng lên đi lên cầu thang

"Khoan, ngươi xoay đầu lại!" Tử y nữ tử nói

Thành Si Khải thắc mắc, xoay đầu nhìn tử y nữ tử thật không ngờ nàng đã vén lên màn sa mỏng, mỹ bất thắng thu* bàn dung nhan hoàn toàn phơi bày trước mắt Thành Si Khải

*Đẹp không sao tả xiết

"Là ngươi"

"Là ngươi"

Hai miệng một lời, không hẹn chỉ tay về phía đối phương. Phương Tử Tịch dù khó có thể chấp nhận nhưng nam tử tuấn lãng thần phong trước mắt này chính là năm đó quỷ hẹp hòi hoàng tử

Thành Si Khải nếu sớm biết nữ tử kia là Phương Tử Tịch thì đã không ra tay hành hiệp trượng nghĩa như vậy, để nàng ta tự đi mà giải quyết

"Thiên hạ này nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, vì cái gì đi đâu ta cũng gặp phải ngươi?" Phương Tử Tịch không có hảo ý nói, bày ra tư thái không gì sánh được trào phúng

Đại não một dòng suy nghĩ loé qua, Thành Si Khải nhàn nhạt đáp lại

"Lão thiên muốn thế, ngươi ngăn được sao?"

------------------------------------------

Khi Ma Cà Rồng Xuyên Về Cổ Đại - Chương 11: Nhập Giang Hồ

Phương Tử Tịch