“Điện hạ, ngài có biết không? Đôi mắt của ngài giống như những ngôi sao trên trời vậy, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến ta không tự chủ được mà đắm chìm vào trong đó, ta chỉ muốn trở thành tù binh dưới chân người xinh đẹp như ngài, trở thành người hầu trung thành nhất của ngài.” Thịnh Đông Dương hít sâu một hơi, hắn vẫn không sợ hãi trước ánh mắt như muốn đông gϊếŧ người của Ngải Bá Đặc, hắn làm ra dáng vẻ say mê, y theo rập khuôn* như một liếʍ cẩu chậm rãi đi về phía Ngải Bá Đặc.
*Y theo rập khuôn: Nhắm mắt theo đuôi, rập khuôn theo kẻ khác. (“Trang Tử, Điền Tử Phương”: ‘phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu’. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)
Không phải hắn cố ý chọc ghẹo vị Đế Khanh này, mà vì thân phận lãnh tụ của Bạch Lộ Châu, tình cảnh lúng túng, thế cục vi diệu, việc giữ cho tình hình ổn định là một môn học mà Thịnh Đông Dương đã học từ lâu. Hắn đã sớm coi nhẹ danh dự cá nhân của mình, không thể vì một cơn giận mà tự tiện gây xung đột giữa hai bên.
Cho dù phải đối diện với cường quyền và sự xúc phạm của Tinh Đế, hắn cũng biết cách lấy nhu thắng cương*, lấy lùi làm tiến.
*Lấy nhu thắng cương: Thái độ và cách ứng xử mềm dẻo, linh hoạt và thông minh trước những tình huống khó khăn, để giành được thành công và thắng lợi.
Hắn biết Ngải Bá Đặc Đế Khanh đã quyết định muốn làm nhục hắn, cục diện bây giờ hắn không muốn đánh cũng chỉ có thể quỳ, hắn phải quỳ với nụ cười không đổi, như ăn mật… Việc chủ động nhắc nhở đến hôn ước và dung mạo của Ngải Bá Đặc, là do Thịnh Đông Dương cố ý.
Không đề cập đến chuyện hắn quỳ xuống, chính là đang làm nhục toàn bộ Bạch Lộ Châu. Nếu nhắc đến chuyện đó, cho dù hắn có quỳ xuống, trong mắt mọi người đó cũng chỉ là một màn tán tỉnh, một trò đùa vô hại.
Hắn đã nắm rõ được chừng mực với việc này.
Bởi vì cho dù hắn thực sự phải quỳ xuống, cũng nhất định phải bảo vệ danh dự của Bạch Lộ Châu.
Danh dự của hắn có thể mất, nhưng Bạch Lộ Châu thì không thể.
“Khi vừa mới nhìn thấy ngài, cả trái tim của ta đã đập loạn nhịp vì ngài… Đừng nói ngài chẳng qua chỉ muốn ta quỳ xuống thần phục, cho dù ngài muốn lấy mạng ta, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Những lời tỏ tình phô trương thốt ra từ miệng của hắn, hắn kích động giống như một si hán, hai má đỏ bừng mà tiến đến gần Ngải Bá Đặc.
Ngải Bá Đặc nhìn vào ánh mắt tràn đầy tình yêu và sự chìm đắm của hắn, trong đôi mắt lấp lánh như sao kia chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của một mình hắn ta.
Trái tim của Ngại Bá Đặc nhất thời lệch đi một nhịp, trên gương mặt lạnh lùng như băng của hắn ta không tự chủ được mà nhiễm thêm một chút ửng đỏ.
“Có thể đi đến Tinh Đế và đính hôn với một người như ngài, thực sự là niềm vinh dự của cả đời ta.” Thịnh Đông Dương đối với sự biến hóa của hắn ta vẫn không biết gì, hắn còn đang ra sức đóng vai của một liếʍ cẩu.
Tai của Ngải Bá Đặc cũng dần nóng lên, hắn ta không nhịn được mà ngắt lời của Thịnh Đông Dương: “Im miệng!”
Thịnh Đông Dương không quan tâm đến việc hắn ta đang thẹn quá hóa giận, từng bước ép sát: “Có thể quen biết ngài thực sự quá tốt.”
“Ngươi tránh xa ta ra một chút.” Giọng điệu của Ngải Bá Đặc vẫn lạnh lùng lãnh đạm như thường, nhưng trong lòng hắn ta đã sớm hỗn loạn từ lâu rồi.
“Như vậy làm sao có thể chứ? Có chơi có chịu, ta còn chưa quỳ xuống trước mặt ngài mà!” Thịnh Đông Dương nháy mắt một cái, đi đến trước mặt của Ngải Bá Đặc, không nói hai lời hắn ngay lập tức muốn quỳ xuống nhận thua trước mặt Ngải Bá Đặc dưới sự chứng kiến của mọi người.
Hắn chưa bao giờ là cái gì mà người không chịu thua, nếu như hắn đã hứa sẽ quỳ xuống, hắn cũng không có gì phải sợ, lúc này hắn nhanh nhẹn làm ra động tác cúi đầu uốn gối muốn quỳ xuống.
Nhưng không chờ được đến khi đầu gối của hắn chạm đất…
Ngải Bá Đặc đã nhanh tay lẹ mắt, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Ta chỉ đùa thôi.”
Mặc dù hắn ta nói mình chỉ đang đùa, nhưng trên người lại mang đến cho người khác cảm giác như tuyết lạnh trên Thiên Sơn, lạnh lẽo đến cực điểm, không có một chút độ ấm nào, khiến cho mọi người nửa điểm cũng không cảm nhận được hắn ta đang nói đùa.
“Không có lý do gì mà công tước Tát Mạn Toa phải quỳ xuống trước mặt ta.” Ngải Bá Đặc nói thêm một câu nữa.
Thịnh Đông Dương nở nụ cười rồi đứng lên: “Cái này có gì đâu? Ta tình nguyện thua cuộc, chuyện ta đã đáp ứng với điện hạ, sao lại có thể không làm chứ?”
Khi nhìn thấy Thịnh Đông Dương cố chấp muốn quỳ xuống, không khí xung quanh Ngải Bá Đặc lại giống như đang đóng băng, tất cả mọi người đã không còn nhìn Thịnh Đông Dương với ánh mắt giật mình như ban đầu, mà biến thành dung sĩ đang tôn kính quỳ lạy.
Quả thật không sai, Tát Mạn Toa công tước nổi tiếng khắp thiên hạ với danh hiệu người đàn ông phong lưu, thậm chí chết dưới gốc hoa mẫu đơn cũng là quỷ phong lưu… có thể vì sắc đẹp mà quên đi sống chết.
Thời khắc này, Thịnh Đông Dương đối với suy nghĩ trong lòng của mọi người đều không biết gì cả ——
Thực ra thì, hắn cũng không ngạc nhiên khi Ngải Bá Đặc đỡ hắn, ngay từ đầu, khi Ngải Bá Đặc yêu cầu hắn quỳ xuống, đã khiến cho hắn không thể từ chối, hắn đồng ý chính là đang đánh cược.
Bạch Lộ Châu muốn duy trì sự hòa bình mong manh giữa hai phía, Tinh Đế cũng không có lý do chính đáng để khơi mào chiến tranh.
Phải biết rằng, mặc dù bây giờ Bạch Lộ Châu đã thể hiện sự tôn trọng với Tinh Đế, thái độ của bọn họ cũng rất mềm yếu và mong muốn hòa giải, nhưng một khi cuộc chiến thực sự bùng nổ, những người dân của Bạch Lộ Châu cho tới nay cũng không bao giờ sợ hãi chiến tranh, bọn họ sẽ hiến dâng tất cả để bảo vệ ngôi nhà của mình, quyết không nhân nhượng.
Đế Khanh cũng chỉ là một Đế Khanh, không phải hoàng đế, sức mạnh và quyền lực cũng thua xa hoàng đế.
Nếu không, Ngải Bá Đặc cũng không cần ngụy trang thành Omega, để xây dựng lực lượng… khiến cho hoàng đế buông lỏng cảnh giác.
Hôm nay, nếu hắn thực sự quỳ xuống, thì vào ngày cuộc xung đột giữa Bạch Lộ Châu và Tinh Đế nổ ra, Ngải Bá Đặc sẽ là người đứng mũi chịu sào* tội nhân gây ra chiến tranh.
*Hứng mũi chịu sào: Một mình gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất trong một công việc chung.
Trước mắt vị điện hạ vẫn không thể gánh nổi trách nhiệm này, vì vậy tất nhiên hắn ta sẽ tạo đường lui cho Thịnh Đông Dương…
“Nếu công tước các hạ đã nói, chúng ta sẽ kết hôn và trở thành bạn đời của nhau.” Đúng như dự đoán, khi thấy Thịnh Đông Dương không chịu nhường bước, mặt của Ngải Bá Đặc càng trở nên lạnh lùng, hắn ta cắn răng chủ động cho hắn một bậc thang: “Cho dù ngài muốn quỳ xuống trước mặt ta, hôn lên đầu ngón chân ta, tương lai của chúng ta vẫn còn dài, chắc chắn sẽ có cơ hội cho ngài thể hiện… Các hạ cần gì phải kéo ta cùng xấu hổ trước mặt mọi người chứ?”
Từ đầu, hắn ta chưa từng nghĩ rằng Thịnh Đông Dương sẽ nguyện ý quỳ xuống dưới chân mình.
Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người trong đấu trường đều kinh ngạc nhìn về phía hai người, bọn họ tưởng rằng mình bị ảo giác, không ai nghĩ rằng sau khi bị Thịnh Đông Dương trêu chọc đủ đường, Ngải Bá Đặc sẽ không gϊếŧ hắn, còn trực tiếp thừa nhận hôn ước của hai người… Mặc dù lời nói của hắn ta vẫn khó nghe, giọng điệu vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn như thường lệ, nhưng đừng quên rằng đây là Ngải Bá Đặc Đế Khanh, người luôn trực tiếp gϊếŧ chết chứ chưa bao giờ nói nhiều lời vô ích đấy…
Hắn ta có thể công khai thừa nhận cuộc hôn nhân của mình với Thịnh Đông Dương trong tình huống như vậy, cho dù lời nói có chút ác liệt khó nghe, nhưng rơi vào trước mặt mọi người cũng giống như hắn ta đang ngạo kiều thôi.
Chẳng lẽ vị hôn phu thực sự và người khác không giống nhau hay sao?
Thực ra thì, Ngải Bá Đặc Đế Khanh thực sự rất hài lòng về Đại công tước Tát Mạn Toa, nếu không vì sao hắn ta lại xuất hiện tại trận đấu và tán tỉnh nhau chứ?
Vừa suy nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều nhìn hai bọn họ với anh mắt như nhìn thấu tất cả, bọn họ chỉ cảm thấy cp đang mặn nồng.
Thịnh Đông Dương nhẹ nhàng gật đầu, hắn cười chúm chím nhìn về phía Đế Khanh điện hạ, người trong bụng không biết đã tức giận thành cái dạng gì, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như trước, còn khó hiểu sinh ra vài phần đáng yêu đang giương nanh múa vuốt.
Thực ra dưới tình huống như bây giờ, hắn có thể gây khó dễ, không xuống nước với vị Đế Khanh điện hạ còn đang tức giận này.
Nhưng hắn không thể làm như thế được, Đế Khanh thực sự quá đẹp, khiến cho công tước phải khom lưng cúi người.
“Nếu đã như vậy, thì coi như ta nợ ngài một lần, tương lai của chúng ta còn dài.” Vì vậy, sau khi Ngải Bá Đặc tạo một bậc thang cho hắn, Thịnh Đông Dương rất nhanh đã đi xuống, hắn cười híp mắt nhìn về phía Ngải Bá Đặc, nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, ai cũng nhìn rra được hắn đang tán tỉnh Đế Khanh điện hạ.
Ngải Bá Đặc buông hắn ra, lúc này mới lạnh lùng quay mặt đi nơi khác, khẽ hừ một tiếng, làm như không thấy ánh mắt của Thịnh Đông Dương, trực tiếp thoát khỏi trò chơi thế giới.
Nhìn tinh thần thể đột nhiên biến mất, trên môi của Thịnh Đông Dương không nhịn được mà nở một nụ cười, hắn cảm thấy người vợ cả của mình ngày càng đáng yên dễ thương.
Sóng gió mãnh liệt giữa hai người bọn họ, người xem bên cạnh không biết gì cả, bọn họ chỉ biết tinh thần thể Đế Khanh điện hạ đã xuất hiện trong trận đấu, trước mặt tất cả người dân trên Đế quốc công khai xác nhận cuộc hôn nhân của hắn ta với Thịnh Đông Dương, tuyên bố họ sắp trở thành bạn đời của nhau.
Không ai biết rằng, sau khi thoát ra khỏi thế giới trò chơi, trở lại cơ thể của mình, nhớ lại ánh mắt cuối cùng của Thịnh Đông Dương nhìn mình, Ngải Bá Đặc Đế Khanh trước nay vẫn luôn lạnh lùng lãnh đạm đã đỏ bừng cả hai bên tai, cảm xúc từ tinh thần thể dường như cũng tràn ngập trong cơ thể chính của hắn ta.