Chương 15

“Chưa nói đến chuyện kỹ năng điều khiển cơ giáp của điện hạ đã sớm phong thần, cho đến nay ta vẫn là người vô danh ngay cả một vị trí trong bảng xếp hạng cũng không có, đấu với điện hạ người có kỹ năng điều khiển cơ giáp tựa như trăng sáng rực rỡ trên bầu trời, với một chút bản lĩnh nhỏ này của ta bất quá cũng giống như ánh sáng đom đóm mà thôi…” Thịnh Đông Dương đã quen với việc bày ra dáng vẻ quần là áo lượt, hắn giống như đang buột miệng nói ra những lời tùy tiện.

Hắn nhìn chằm chằm Ngải Bá Đặc, miệng khẽ nở nụ cười, đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, ẩn chứa sự đa tình và chuyên chú không nói ra được: “Điện hạ có dung mạo xuất chúng, xinh đẹp tuyệt trần tựa như thần tiên vậy, vừa gặp đã khiến cho trái tim ta tan chảy, như thế thì làm sao ta có thể khởi động cơ giáp được chứ, chỉ sợ vừa mới lên cơ giáp, tay ta đã run rồi.”

“Kết quả trận đấu này sớm đã được định đoạt, cần gì phải đấu tiếp nữa?”

Với chuyện thanh danh Công Tước Hoa Hồng đã lan xa, trước giờ Thịnh Đông Dương vẫn nói năng tùy tiện như vậy.

Nhưng những người dân trong Tinh Đế chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, hắn vừa dứt lời, xung quanh vốn đang có tiếng ồn ào nho nhỏ lại đột nhiên im lặng như bị đóng băng, không còn nghe thấy một chút âm thanh nào nữa.

Tất cả mọi người đều vô thức mà nín thở, ngạc nhiên nhìn Thịnh Đông Dương như một kẻ điên, bọn họ hoài nghi một giây kế tiếp Đế Khanh điện hạ sẽ muốn gϊếŧ người.

Là người ngưỡng mộ Đế Khanh điện hạ, bọn họ đều biết rằng, mặc dù Đế Khanh điện hạ có dung mạo xuất chúng, nhưng hắn ta chán ghét nhất chính là có người bàn tán về dung mạo của hắn ta.

Trong quá khứ, những người từng tán dương Đế Khanh xinh đẹp, thậm chí chỉ nói về dung mạo của hắn ta, đều đã sớm chết không toàn thây dưới tay thuộc hạ của Ngải Bá Đặc.

Vị Công tước Tát Mạn Toa vừa đến Tinh Đế đã toàn chạm phải những điều cấm kỵ của Đế Khanh điện hạ…

Ngải Bá Đặc bất ngờ không kịp đề phòng trước những lời hàm tình mạch mạch* của Thịnh Đông Dương, trong đôi mắt đào hoa kia dường như chỉ có một mình hắn ta, trái tim không tự chủ được mà run lên, giống như có dòng điện không được khống chế truyền vào làm cho trong lòng hắn ta tê dại rung động.

*Hàm tình mạch mạch: đắm đuối, chứa đầy tình ý.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại hồi tưởng đến những lời khen ngợi thân mật của Thịnh Đông Dương dành cho học viên quân sự trẻ tuổi kia, trong lòng không kìm chế được sự tức giận buồn bực.

Năm đó khi hắn ta bị Nicholas đánh bại, Nicholas cũng từng nói những lời như vậy với hắn ta… Trong một thời gian rất dài, những lời nói này giống như nền tảng của sự tiến bộ cùng với cố gắng của Ngải Bá Đặc, vì giữ vững tín ngưỡng mà hắn ta không ngừng tiến về phía trước, hắn ta muốn lấy được sự công nhận của đại thần điều khiển cơ giáp Nicholas, Ngải Bá Đặc vẫn luôn nghĩ rằng mình là độc nhất vô nhị…

Nhưng hắn ta không ngờ rằng, trong thực tế Nicholas bất quá cũng chỉ là một kẻ phong lưu chơi bời ——

Lời động viên năm đó, bất quá cũng chỉ do hắn thuận miệng nói ra những lời ngon ngọt để trêu chọc lòng người mà thôi, căn bản không có một chút thật lòng nào.

Ngải Bá Đặc cũng không biết lúc này hắn ta rốt cuộc đang chán ghét hay tức giận.

“Công tước các hạ đây là đang muốn nhận thua?” Sắc mặt của Ngải Bá Đặc khó coi đến cực điểm, dường như hắn ta không muốn che giấu sự chán ghét của mình với Thịnh Đông Dương nữa, trong lời nói tràn đầy sự chế giễu cùng trào phúng.

Ánh mắt của mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Thịnh Đông Dương, nụ cười của hắn vẫn không thay đổi: “Đúng vậy.”

Lòng hiếu thắng của hắn đã sớm bị thời gian mài mòn, đối với hắn thắng thua vốn đã chằng phải là chuyện gì quan trọng.

Cho dù có nhận thua hắn cũng chẳng cảm thấy mất mặt.

“Nhận thua cũng phải có dáng vẻ của nhận thua.” Ánh mắt của Ngải Bá Đặc mang theo lãnh ý, hắn ta hết sức xấu xa mà cười lạnh, rồi nói: “Xưa nay ta luôn tôn trọng những người anh hùng, kể cả những anh hùng đã từng thất bại. Nhưng với người không đánh đã đầu hàng, không có nửa điểm khí phách như công tước các hạ, theo quy tắc nhận thua của ta, phải quỳ xuống dưới chân ta để thể hiện lòng khâm phục.”

Thái độ của hắn ta vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét.

Tất cả mọi người có mặt tại đấu trường đều không tự chủ được mà hít một hơi khí lạnh.

Cho dù như thế nào, Thịnh Đông Dương vẫn là công tước của Đế quốc, có đất phong Bạch Lộ Châu, Ngải Bá Đặc lại làm cho tình hình trở nên như vậy, ở trước toàn bộ người dân trên mạng của Tinh Đế làm khó Thịnh Đông Dương, cục diện khó mà thu dọn được.

Chưa nói đến cuộc hôn nhân giữa Bạch Lộ Châu và hoàng thất có khả năng không thành, nói không chừng còn khơi mào chiến tranh giữa hai bên…

Sau khi Ngải Bá Đặc vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh yên tĩnh giống như đã chết vậy, ngay cả những người xem truyền hình trực tiếp cũng im lặng, không dám lên tiếng.

Bọn họ chỉ dám lén lút không dấu vết mà nhìn sắc mặt của Thịnh Đông Dương ——

“Chuyện này có gì khó đâu chứ? Đừng nói đến việc điện hạ sắp trở thành bạn đời của ta, nhận thua với một nhân vật như điện hạ, ta hoàn toàn bái phục, nguyện ý thua cuộc.” Đối mặt với sự thất lễ cùng căm ghét của Ngải Bá Đặc, Thịnh Đông Dương vẫn không hề lộ ra một chút tức giận nào: “Lại nói đến diện mạo xuất chúng của điện hạ, chính là mỹ nhân hiếm thấy trên thế gian, nếu như điện hạ muốn, đừng nói đến chuyện bảo ta quỳ trước mặt điện hạ, cho dù hôn ngón chân của điện hạ, ta cũng giống như ăn mật, coi như vinh hạnh của mình.”

Hắn biết một bông hoa cao ngạo luôn giữ mình trong sạch như Ngải Bá Đặc Đế Khanh điện hạ, cho tới bây giờ vẫn luôn coi thường những người phong lưu quần là áo lụa như hắn, thậm chí còn cực kỳ chán ghét hắn, nhưng suy nghĩ đến chuyện hắn ta sắp phải kết hôn với mình, loại người mà hắn ta chán ghét nhất, cho nên Thịnh Đông Dương vẫn luôn rất khoan dung với Ngải Bá Đặc.

Hắn cũng không phải người trời sinh tính khí tốt, mà vì dung mạo của Ngải Bá Đặc quả thực quá mức xuất chúng.

Làm một nhan khống, từ trước tới nay Thịnh Đông Dương vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc, ở chỗ của hắn mỹ nhân thường đều có thể tự do tùy hứng.

Vì vậy, hắn vừa mở miệng ra đã nói những lời trêu đùa, cố gắng mang không khí lúng túng xấu hổi biến thành trò đùa.

Xung quanh tràn ngập sự yên lặng chết chóc.

“Ngươi ——” Ánh măt của Ngải Bá Đặc lạnh như băng không mang theo một chút nhiệt độ nào rơi vào trên người Thịnh Đông Dương, giống như đang nhìn một người chết vậy.

Hắn ta lớn như vậy, cho dù đã ngụy trang thành Omega, đây vẫn là lần đầu tiên có người gan lớn dám nói năng tùy tiện trêu đùa hắn ta như thế…

Theo tầm mắt lạnh như của Ngải Bá Đặc rơi trên người Thịnh Đông Dương, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà hít một hơi khí lạnh, bọn họ cảm thấy cuộc liên hôn này rất có khả năng sẽ thất bại, thậm chí Tinh Đế và Bạch Lộ Châu có thể thật sự khai chiến.