Chương 8

Lâm Tri Du còn chưa kịp nói gì, Trịnh Phù đã chạy đi nhanh như chớp.

Lâm Tri Du đưa cho anh một gói khăn giấy: "Không phải anh nói có chuyện muốn nói với em sao? Là chuyện gì vậy?"

Tống Mục Viễn dừng lại một chút, lau mồ hôi: "Ăn tối xong sẽ nói cho em biết."

Địa điểm ăn tối là một nhà hàng thịt nướng trên phố ẩm thực gần đại học Khánh, mọi người cùng nhau ghép bàn lại thành một chiếc bàn dài để đủ chỗ cho cả nhóm bọn họ. Trong hơn mười chang trai cao to, chỉ có cô và Từ Nghệ là con gái.

Từ Nghệ trực tiếp ngồi bên cạnh Triệu Kinh Duy, hôm nay tới xem anh tập luyện, thái độ của Triệu Kinh Duy cũng không quá nhiệt tính. Ngay cả khi đi ăn, cũng là thành viên khác trong đội gọi Từ Nghệ cùng đi, nhưng Từ Nghệ không quan tâm, theo đuổi một người sao có thể dễ dàng như vậy.

Một chàng trai cầm thực đơn hỏi muốn ăn gì, bảo mọi người đừng khách sáo, nói rằng Triệu Kinh Duy mời.

Thực đơn từ tay người này chuyển sang tay người kia, đến lượt Lâm Tri Du, Lâm Tri Du đang định đưa cho Tống Mục Viễn thì Tống Mục Viễn đột nhiên đứng dậy, cầm điện thoại di động nói: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Lâm Tri Du thoáng nhìn thấy tên người gọi có hai chữ “Lương Hân” trên màn hình điện thoại của anh, ngón tay đang cầm thực đơn siết chặt lại một chút. Chàng trai bên cạnh sờ sờ cánh tay của cô: "Người đẹp, đã chọn xong chưa?"

Lâm Tri Du hoàn hồn và đưa thực đơn cho anh ta.

Tống Mục Viễn nghe điện thoại xong quay về nói: "Tôi đi đón người, các cậu cứ ăn trước đi."

Có người hỏi: "Đón ai vậy?"

Tống Mục Viễn dừng một chút: "Bạn gái của tôi."

Lâm Tri Du bỗng chốc quay đầu nhìn thẳng về phía Tống Mục Viễn. Khi Tống Mục Viễn chạm ánh mắt của cô, khuôn mặt anh trở nên không tự nhiên, sau đó tránh ánh mắt của cô.

Bạn gái của Tống Mục Viễn xinh hơn trong ảnh, thuộc kiểu người không được ăn ảnh cho lắm. Cô gái có tính cách sôi nổi, chỉ trong vài phút đã hòa nhập với các chàng trai ở đây.

Ngón tay Lâm Tri Du vô thức gấp tờ giấy dài trong tay lại, không khỏi nhìn Tống Mục Viễn đang gắp đồ ăn cho Lương Hân, Lương Hân cong môi thân mật ôm lấy tay Tống Mục Viễn. Trong lòng Lâm Tri Du chua xót, cô cứng ngắc quay mặt đi, thoáng thấy ánh mắt của Triệu Kinh Duy từ góc chéo đối diện, Lâm Tri Du ngẩn ra. Anh trông hơi lơ đãng nhưng ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú, như thể nhìn thấu tâm tư của cô.

Lâm Tri Du cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống vai che đi khuôn mặt bên trái, cũng che mất ánh mắt kia. Cô hít một hơi, giơ tay cầm lấy cốc thủy tinh uống một ngụm nước như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc sau, Lâm Tri Du lấy cớ đi vệ sinh. Cô bước ra khỏi cửa, vừa mới đi qua chỗ ngoặt liền đứng sững lại. Cô không biết mình đã đứng trong gió lạnh bao lâu cho đến khi nghe thấy tiếng bật lửa, Lâm Tri Du quay đầu lại, Triệu Kinh Duy đang đứng cách cô vài bước, bóng dáng anh được bao trùm bởi ánh đèn đường mờ ảo, trong miệng ngậm một điếu thuốc, anh lấy bật lửa từ trong túi ra để châm thuốc.

"Anh có thể đi chỗ khác hút thuốc không?"

Triệu Kinh Duy dừng động tác trên tay lại, nhìn sang thì thấy đôi mắt đỏ hoe của cô. Lâm Tri Du lập tức nhìn đi chỗ khác, trong lòng hy vọng Triệu Kinh Duy sẽ tử tế nhường lại chút không gian này cho cô, nhưng hy vọng đó đã tan vỡ trong giây tiếp theo, anh bước tới, ánh mắt anh rơi trên mặt cô: "Em có muốn đi không?"

Đây là lần thứ hai Lâm Tri Du ngồi trên xe của Triệu Kinh Duy, nhưng nó không phải là chiếc xe giống như lần trước. Lâm Tri Du đã sớm nghe nói gia cảnh Triệu Kinh Duy không tệ. Nhìn chiếc xe trước mặt này thì lời đồn không sai, có lẽ còn giàu hơn những tin đồn trên diễn đàn.

Triệu Kinh Duy đặt túi thể thao màu đen lên ghế sau, anh ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn cô: “Đưa em về ký túc xá?”

Lâm Tri Du lắc đầu nói: "Tôi không muốn về."

Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe có chút vi diệu, Triệu Kinh Duy khẽ nhướng mày, Lâm Tri Du biết lời nói này có nghĩa khác, nhưng cô thật sự không có tâm trạng giải thích dài dòng. Khi tâm trạng cô không tốt, cô không muốn quay về nơi quen thuộc, cô thà ở một nơi xa lạ với những người xa lạ.

Nói cách khác, cô tình nguyện ở lại với Triệu Kinh Duy hơn là hai người Trịnh Phù.

May mắn là Triệu Kinh Duy cũng khá thức thời, anh không tiếp tục hỏi cô muốn đi đâu, mà lái xe rời khỏi phố ẩm thực. Lâm Tri Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí cô đang rối bời.