Chương 7

Lâm Tri Du nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, rèm giường đột nhiên bị vén lên, cô giật mình, theo bản năng tắt màn hình điện thoại, Trịnh Phù cầm quả nho đã rửa sạch hỏi cô: "Tri Du, cậu có muốn ăn trái cây không?"

Lâm Tri Du nói rằng cô vừa mới đánh răng, Trịnh Phù nhìn cô: "Vừa rồi cậu đang nghĩ gì vậy, trông cứ như đang ngẩn ngơ."

Lâm Tri Du nặn ra một nụ cười: "Không có gì."

Trịnh Phù không hỏi nhiều, giúp cô kéo rèm giường rồi quay trở lại bàn học của mình tiếp tục xem phim. Lâm Tri Du đặt điện thoại xuống, trượt người xuống chui vào trong chăn, khuôn mặt cô gái dựa vào Tống Mục Viễn trong bức ảnh nhóm vừa rồi cứ hiện lên trong đầu cô.

Lâm Tri Du trằn trọc nằm trên giường, lại với tay sờ vào điện thoại dưới gối, cô nhấn vào khung chat với Tống Mục Viễn, ngón tay đặt trên bàn phím, gõ một chuỗi chữ rồi lại xóa, cuối cùng cũng không nhắn gì.

Ngày hôm sau, buổi sáng chỉ có hai tiết tự chọn, khi Lâm Tri Du kết thúc tiết học, cô nhận được tin nhắn của Tống Mục Viễn, hỏi cô buổi chiều có tiết học không, có muốn xem anh luyện tập không, nhân tiện có chuyện muốn nói với cô.

Lâm Tri Du cất điện thoại, quay sang nói với Trịnh Phù rằng cô sẽ tới đại học Khánh một chuyến. Trịnh Phù đang nhàn rỗi lại buồn chán nên muốn đi dạo cùng cô. Hôm nay Hạ Miểu Miểu đến kỳ kinh nguyệt nhưng vẫn cố gắng học xong hai tiết tự chọn, lúc này sắc mặt cô ấy đã tái nhợt, chỉ muốn về ký túc xá để nghỉ ngơi. Cuối cùng, Lâm Tri Du và Trịnh Phù ăn trưa trên phố Tây, sau đó bắt xe buýt đến đại học Khánh.

Nhà thi đấu của đại học Khánh nằm ở cổng đông, Lâm Tri Du đã đến đây vài lần. Trước khi đến nhà thi đấu, Lâm Tri Du đi mua một ít đồ uống cho đồng đội của Tống Mục Viễn ở một siêu thị gần đó, Trịnh Phù giúp cô xách một chiếc túi.

Nhà thi đấu của đại học Khánh rất lớn, là một tòa nhà ba tầng, ngoài sân bóng rổ còn có khu quần vợt. Khi hai người đi vào, họ nhìn thấy Từ Nghệ ăn mặc xinh đẹp đang ngồi trên khán đài. Lâm Tri Du hơi ngạc nhiên, vẻ mặt Trịnh Phù thì hiểu rõ: "Từ khi biết Triệu Kinh Duy chia tay, rất nhanh Từ Nghệ đã theo đuổi anh ta, đuổi đến tận nhà thi đấu cơ đấy."

Lâm Tri Du: "Có lẽ người ta chỉ đến xem thi đấu."

Trịnh Phù cười tủm tỉm nhìn cô chằm chằm: "Ồ, vậy cậu là đến xem thi đấu hay là xem người?"

Đột nhiên Lâm Tri Du nhớ đến bức ảnh nhóm tối hôm qua, nụ cười trên khuôn mặt phai đi trong giây lát. Trịnh Phù không chú ý tới, cô ấy kéo cánh tay của Lâm Tri Du, tự mình lẩm bẩm, "Không biết khi nào thì tầng giấy cửa sổ của cậu và Tống Mục Viễn bị chọc thủng?"

Lâm Tri Du giả vờ không nghe thấy, cô và Trịnh Phù tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống. Tống Mục Viễn và những người khác đã nghỉ giải lao. Tống Mục Viễn lên khán đài tìm Lâm Tri Du: "Ăn trưa chưa?"

“Em ăn rồi mới tới đây.” Lâm Tri Du chỉ hai túi đồ uống dưới chân, “Em mua nước cho các anh, lát nữa anh mang xuống chia cho đồng đội đi.”

Tống Mục Viễn: "Mang nhiều như vậy cũng không nặng à, trước cửa có một máy bán đồ uống, em không thấy sao?"

Lâm Tri Du thực sự không để ý.

Trịnh Phù ngắt lời, hỏi: "Sao không thấy Triệu Kinh Duy?"

"Lát nữa cậu ấy sẽ đến." Tống Mục Viễn lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng, "Gần đây có rất nhiều cô gái tới đây xem cậu ấy thi đấu, em cũng tới xem cậu ấy sao?"

Trịnh Phù: "Anh ấy chia tay với bạn gái thật sao?"

“Chia tay rồi, hình như hơn bốn tháng rồi.” Tống Mục Viễn nói.

Lúc 2 giờ thì Triệu Kinh Duy đến, anh mặc một chiếc áo len và quần dài màu xám, trước ngực vắt ngang đai đeo màu đen của chiếc túi. Anh đi đến khu vực nghỉ ngơi, cởi chiếc túi ra và đặt nó ở góc sân.

Một số nam sinh đang chơi bóng đi tới, Từ Nghệ cũng từ trên khán đài đi xuống đi về phía anh.

Trịnh Phù: "Thực ra Từ Nghệ cũng khá táo bạo, mình không thể như cô ấy được, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác."

Lâm Tri Du liếc nhìn về phía hai người họ, Từ Nghệ đang nói chuyện với Triệu Kinh Duy, mặc dù họ ở rất xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng của cô ấy đang cong lên. Đôi mắt của Lâm Tri Du chuyển sang nhìn Tống Mục Viễn, người đang ngồi trên ghế nghỉ cúi đầu xem điện thoại.

Buổi tập luyện của Tống Mục Viễn kết thúc lúc bốn giờ chiều, cả đội dự định đi ăn tối cùng nhau. Tống Mục Viễn mồ hôi đầm đìa chạy tới gọi Lâm Tri Du và Trịnh Phù đi cùng, Trịnh Phù rất có mắt nhìn, rút điện thoại ra lắc lắc: "Ừm, em có việc khác phải làm nên không đi, Tri Du, cậu đi với Tống Mục Viễn đi."