Chương 9

Điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Tri Du cụp mắt xuống, là tin nhắn của Tống Mục Viễn, hỏi cô đang ở đâu. Lâm Tri Du nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Mắt cô ươn ướt, cô cắn môi bấm nút tắt nguồn, một lúc sau màn hình tối đen. Nhưng cảm xúc dâng trào không dừng lại dù điện thoại đã tắt.

Triệu Kinh Duy liếc nhìn, cô gái trên ghế phụ đang tựa vào cửa xe, như thể ở đó có một cái lỗ đà điểu để trốn. Mái tóc dài xõa xuống che đi khuôn mặt khiến Triệu Kinh Duy nhớ tới lúc trước ở nhà hàng thịt nướng, khi phát hiện ánh mắt của anh, cô giả vờ bình tĩnh để mái tóc dài che khuất tầm nhìn của anh. Nhưng bây giờ không phải ở nhà hàng thịt nướng, cửa sổ xe bên ghế phụ đã làm lộ ra trạng thái hiện tại và chóp mũi ửng đỏ của cô.

Triệu Kinh Duy không có hứng thú nhìn người khác chật vật, anh xoay vô lăng và dừng xe bên lề đường. Anh cởi dây an toàn, với lấy bao thuốc lá trong chỗ để đồ, mở cửa bước xuống xe.

Lâm Tri Du không quay đầu lại, cô đắm chìm trong cảm xúc của mình. Một lúc sau, cô điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Kinh Duy đang đứng hút thuốc bên ven đường.

Qua cửa sổ kính, anh đứng trong bóng cây loang lổ, một tay đút túi quần, mũ áo hoodie trùm kín đầu. Anh đang hút thuốc, nheo mắt lại nhìn về phía cô. Lâm Tri Du gượng cười với anh, có lẽ hơi xấu xí. Anh không phản ứng gì, tắt điếu thuốc và bước tới.

Khi Triệu Kinh Duy mở cửa, một cơn gió lạnh thổi vào, rất nhanh bị chặn ở ngoài xe. Lâm Tri Du ngửi thấy mùi thuốc lá lưu lại trên người anh, Triệu Kinh Duy hỏi: "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"

Lâm Tri Du nhẹ nhàng ừ một tiếng, âm thanh còn mang đậm giọng mũi.

Triệu Kinh Duy lại lái xe trên đường lớn, mười phút sau, xe rẽ vào một khu dân cư, Lâm Tri Du mím môi: “Đến chung cư của anh sao?”

Triệu Kinh Duy hơi nhếch môi: "Có dám đến không?"

Ánh mắt cô né tránh, ngữ khí không hiểu sao yếu đi: "Có gì mà không dám."

Lâm Tri Du theo anh xuống xe, trong tiểu khu trồng cây ngô đồng, cành lá sum suê, ánh đèn đường màu cam thấp thoáng trong đó như một loại quả to lớn.

Căn hộ của Triệu Kinh Duy được trang trí với tông màu đen, trắng và xám, không ấm áp chút nào, giống như một ngôi nhà kiểu mẫu trên tạp chí, đầy hoa văn nhưng thiếu đi một chút sức sống.

Triệu Kinh Duy ném túi thể thao xuống: "Em ngồi một lát, tôi đi tắm."

Lâm Tri Du không nhìn xung quanh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cô tiện tay cầm một cuốn tạp chí thể thao trên bàn trà lật xem hai trang. Triệu Kinh Duy không để cô chờ lâu, mười phút sau anh đã ra khỏi phòng tắm.

Lâm Tri Du: "Tôi có thể mượn nhà vệ sinh không?"

Triệu Kinh Duy chỉ hướng cho cô, anh vừa mới tắm xong, trong phòng tắm tràn ngập hơi nóng ẩm ướt, quần áo bẩn anh vừa thay ném vào giỏ đồ bẩn bên cạnh.

Lâm Tri Du giơ tay lên lau chiếc gương bị mờ bởi hơi ẩm, đôi mắt sưng đỏ và chiếc mũi ửng đỏ hoàn toàn lộ ra. Lâm Tri Du khịt mũi, lấy một vài khăn giấy, ngâm chúng trong nước lạnh và đắp lên mắt cô.

Cảm giác sưng đau trong mắt cũng giảm đi rất nhiều, cô lại rửa mặt một lần nữa, duỗi tay định mở cửa phòng tắm, liền nghe thấy giọng nói của Từ Nghệ ở cửa.

"Em có thể vào trong ngồi không?"

Triệu Kinh Duy thản nhiên nói: "Chúng ta tiến triển không nhanh như vậy chứ?"

Từ Nghệ rũ mắt xuống, nhìn thẳng vào đôi giày bệt màu trắng của phụ nữ ở phía sau Triệu Kinh Duy, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu: “Vì có người trong phòng anh nên không tiện phải không?”

Lâm Tri Du nghe thấy Triệu Kinh Duy nói: "Ừm, có người."

"Triệu Kinh Duy, anh thật là nhàm chán."

Sau đó là tiếng đóng cửa, Lâm Tri Du từ phòng tắm đi ra, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt của Triệu Kinh Duy, vẻ mặt Triệu Tinh Duy như kiểu không sao cả: "Nghe thấy sao?"

Lâm Tri Du gật đầu: "Có phải tôi quấy rầy chuyện tốt của anh không?"

“Không.” Triệu Kinh Duy hỏi: “Em muốn uống gì, nước lọc hay là đồ uống khác?”

Lâm Tri Du liếʍ môi: "Có thể uống rượu được không?"

Triệu Kinh Duy trầm ngâm liếc nhìn cô một cái: "Đừng uống say, tôi không muốn chăm sóc người say."

Anh lấy mấy lon bia trong tủ lạnh ra, Lâm Tri Du ôm gối trong lòng, ngẩng đầu lên: “Còn gì nữa không?”

Anh uể oải nói: "Vậy em muốn uống gì? Rượu mạnh?"

"Quên đi, uống cái này cũng được."

Lâm Tri Du cầm một lon bia, một tay mở nắp, uống vài hơi. Triệu Kinh Duy ngồi trên ghế sofa đơn cũng uống một lon.

Đèn trong phòng khách đều đã tắt, nguồn sáng duy nhất đến từ màn hình TV sáng sáng tối tối. Hai người đều im lặng, Lâm Tri Du uống hai lon bia, sắc mặt đỏ bừng.