Chương 8

Tần Hiên Văn trong lòng cảm thấy buồn bã không nói nên lời, một mặt vì cuối cùng cậu cũng hiểu rằng Bạch tiên sinh đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng cho cậu, cậu thực sự đã không màng đến mạng sống của mình, nhưng mặt khác cậu lại cảm thấy xấu hổ với chính mình.

Đột nhiên, cậu nghĩ đến đứa con đã chết.

Đó là con của cậu và Bạch tiên sinh.

Nếu tin tưởng Bạch tiên sinh, liệu cậu có thể an toàn rút lui và cứu được đứa bé không?

Bây giờ không có câu trả lời nào cho đều này.

Yết hầu của cậu lăn lên lăn xuống, "Anh đang tức giận sao?"

"Người của tôi không tin tôi có năng lực bảo vệ hắn, hắn cho rằng nếu để hắn thực hiện nhiệm vụ, liền sẽ phải đối mặt với cái chết, cuối cùng lại bị trọng thương." Bạch Vân Cốc gần như đùa giỡn nói: "Tôi không thể tức giận một chút?"

Ba từ "người của tôi" khiến Tần Hiên Văn bị sốc.

“Bạch tiên sinh.” Cậu bị oan ức mà cảm thấy buồn bực, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cậu chỉ nói một câu: "Tôi sai rồi, tôi biết ta sai rồi.”

"Cậu biết mình sai rồi, nhưng cậu vĩnh viễn không nhớ rõ.” Bạch Vân Cốc đứng lên, "Cậu ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm rồi?”

“Mười bốn năm.” Cậu ngẩng đầu, “Anh cứu tôi năm sáu tuổi.”

“Nhiều năm như vậy, cậu cũng không thể trở nên thông minh hơn.” Bạch Vân Cốc nói, “Trí nhớ cũng cần thời gian để phát triển."

Cậu nhớ lại lần cuối cùng anh bị quất roi, lại muốn túm lấy quần của Bạch Vân Cốc một lần nữa.

Bạch Vân Cốc hất tay cậu ra, "Tôi cho nợ phạt lần này, giữ cái mạng trước đi."

Cậu rút tay về, có chút buồn bực nói: "Vâng, Bạch tiên sinh."

"Nhớ kỹ, cậu là thành viên "Cô Ưng" , tôi sẽ không khiến cậu phải thất vọng, cho nên cậu nhất định phải bình yên vô sự." Bạch Vân Cốc nói tiếp: "Tính mạng của cậu không phải do cậu định đoạt."

"Vâng."

"Bất cứ lúc nào, cậu cũng không được nói dối tôi, và phải tuyệt đối tin tưởng tôi dù trong bất kỳ tình huống nào."

"Vâng."

Bạch Vân Cốc đột nhiên nở nụ cười, "Cậu không thể nói thêm cái gì nữa sao?"

Cậu hơi sững sờ.

“Nếu như có một ngày, nhiệm vụ tôi yêu cầu thực hiện buộc cậu phải chết .” Bạch Vân Cốc hơi híp mắt, “Cậu sẽ làm như thế nào?”

Cậu không nghĩ ngợi gì, "Tôi nghe lời anh, tôi sẽ đi!"

"Cậu không phản kháng sao?"

"Cuộc sống của tôi là do anh định đoạt."

Bạch Vân Cốc khẽ hừ một tiếng, quay người nói: "Bác sĩ Bư rất nhanh sẽ tới, cậu ở lại đây trị thương, giúp tôi chăm sóc cái con công trắng không được yêu thương kia. Nó ngoại trừ cậu cũng không thèm để ý tới người khác. Đợi vết thương lành lại, đầu óc tỉnh táo, thì chủ động đến chỗ tôi nhận phạt, cũng đừng để tôi phải nhắc nhở cậu."

________

Trì Hành bị mang đi khỏi sơn trang Lạc Tước, Tần Hiên Văn cũng không đi hỏi về số phận của người đẹp bị gãy tay này.

Bạch tiên sinh có rất nhiều người tình, được sủng ái thì thuận gió hòa mưa thuận gió hòa, nhưng lỡ phạm phải sải lầm thì kết cục vô cùng thê thảm. Bạch tiên sinh không phải người si mê tình yêu, anh ấy thích sự mới lạ nhưng một khi thời kỳ mới lạ qua đi, không có mỹ nhân kiệt xuất nào có thể thoát khỏi cảnh bị lãng quên.

Nhưng đó thực sự là điều tốt nhất.

Thà bị lãng quên còn hơn là mất mạng.

Sau bao toan tính, cậu trở thành người bạn giường ở bên cạnh Bạch tiên sinh lâu nhất. Điều này có lẽ là do cậu không phải là người tình của Bạch tiên sinh, mà là một vũ khí.

Không một ai sẽ vứt bỏ một vũ khí sắc bén như vậy một cách dễ dàng.

Theo như Bạch tiên sinh từng nói, miễn là nó không bị rỉ sét hoặc bị hỏng, thì nó vẫn có ích.

"Xì..." Lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn, cậu hoàn hồn, ánh mắt dừng ở con công trắng trước mặt.

Bạch Khổng Tước đang vùi đầu ăn đậu trong tay cậu, vết đau vừa rồi là do nó vô ý mổ vào.

"Từ từ thôi.” Cậu vuốt ve đầu con công, nhỏ giọng nói: “Đều là của mày hết.”

Có hàng trăm con Bạch Khổng Tước trong sơn trang Lạc Tước, và có đến bảy hoặc tám con Bạch Khổng Tước quý hiếm, nhưng chỉ có con này có hành vi đặc biệt, vừa không có bố mẹ, cũng không thân thiết đồng loại, sức chiến đấu cực cường, lãnh ngạo vô cùng, ngay cả với Bạch tiên sinh cũng không cho mặt mũi, chỉ thích vây quanh cậu, xoè đuôi cho cậu xem.

Không ai biết tại sao.

Bạch tiên sinh có nhiều bất động sản riêng, và đây chỉ là một trong số đó. So với những điền trang tư nhân khác, anh ta đến đây nhiều lần hơn vì con Bạch Khổng Tước kỳ lạ này.

Sau khi ăn đậu, Bạch Khổng Tước lắc lông đuôi, xoè đuôi ra với vẻ thích thú. Cậu mỉm cười với Bạch Khổng Tước, nó thốt ra vài tiếng kêu trong trẻo, đá chân, nhảy lên giàn hoa và kiêu hãnh nhìn đồng loại của mình bên hồ.

Cậu còn đang dưỡng thương, sẩy thai là nguyên nhân khiến cơ thể chưa thể hồi phục nhanh, vừa ra ngoài cho Bạch Khổng Tước ăn cậu liền cảm thấy mệt mỏi khó chịu.

Bạch Khổng Tước có vẻ rất không hài lòng, nó dang rộng đôi cánh, dừng lại bên cạnh cậu, mổ nhẹ vào mu bàn tay cậu.

Trước đây mỗi lần rời khỏi sơn trang, nó đều làm như vậy.

"Tao trở về phòng nghỉ ngơi đây, tao không đi, lát nữa lại tới gặp mày nhé." Cậu cảm thấy có chút buồn cười gảy đàn cho chim nghe, cũng không biết có phải hay không nó có thể hiểu được.

Bạch Khổng Tước nhổ lông đuôi tiễn cậu đến cổng sơn trang.

“Đây là con công trắng yêu thích của Bạch tiên sinh phải không?” Bác sĩ Dư bước ra đón, khi con công trắng nhìn thấy người lạ, nó lập tức quay người bỏ chạy.

“Ừm.” Cậu bám vào chiếc lan can cẩm thạch , sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ôm ngực không ngừng thở dốc.

Bác sĩ Dư cau mày, ánh mắt lộ vẻ đau đớn, ôm cánh tay cậu, "Trở về phòng nằm đi."

Trong sơn trang có hơn chục căn phòng, căn này vốn là quà sinh nhật của Bạch tiên sinh tặng cho cậu, cho nên cậu không cảm thấy bị gò bó, các loại thuốc cùng dụng cụ trị liệu đều được đặt khắp nơi trong phòng.