Chương 7

Trì Hành liều mạng lắc đầu, "Bạch tiên sinh, không, tôi biết tôi sai rồi, xin hãy tha lỗi cho tôi!"

Bạch Vân Cốc nhặt khẩu súng trường vừa lắp ráp xong, mở chốt an toàn.

Đồng tử Trì Hành đột nhiên co rụt lại, sắc mặt hắn đã tái nhợt, cư nhiên hướng về Tần Hiên Văn hét lớn: "Tần tiên sinh, cứu tôi với!"

Tần Hiên Văn tai ù đi, đôi mắt của cậu như bị lóa không thể nhìn rõ xung quanh, cậu ngã trên mặt đất không thể di chuyển.

Bạch Vân Cốc nhắm vào khuỷu tay trái của Trì Hành, cười nói: "Nếu cậu không muốn ngã, vậy thì tôi sẽ giúp cậu."

Tần Hiên Văn nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng đạn 5,56mm xuyên qua không trung.

Mùi máu tanh tràn ngập xung quanh, con công đang thong dong tản bộ cũng bị giật mình mà bay đi, Trì Hành ôm lấy cánh tay khóc lóc thảm thiết, nhanh chóng bị kéo xuống.

Tầm mắt của Tần Hiên Văn trở nên mù mịt, mơ hồ nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Là Bạch tiên sinh.

Cậu dùng sức giãy giụa, muốn đứng lên nhưng hai chân yếu ớt, căn bản không dùng được chút sức lực nào.

Bạch Vân Cốc đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống.

"Bạch tiên sinh." Cậu không biết làm sao,

"Tôi...."

Bạch Vân Cốc quỳ xuống, ngữ khí bình thường nói: "Sợ hãi sao?"

Cậu cụp mắt xuống không trả lời.

Bạch Vân Cốc đột nhiên đưa tay ra, bóp mạnh cằm cậu, buộc cậu phải nhìn lên, "Vừa rồi cậu phớt lờ Trì Hành, bây giờ lại phớt lờ tôi?"

Thân thể cậu lúc này vô cùng yếu đuối, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể gây ra hàng loạt cơn đau. Hơn nữa thân thể không chịu nổi đã khiến đầu óc cậu gần như sụp đổ, cậu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Bạch Vân Cốc, nhẹ giọng nói: "Không phải như anh nghĩ đâu."

“Ồ?” Bạch Vân Cốc cười nhẹ, vỗ nhẹ lên mặt cậu, “Tôi đã nói với cậu rằng không được lừa gạt tôi đúng chứ?”

Cậu chậm rãi gật đầu, "Ừm."

"Đã thuộc lòng chưa?"

Cậu mím môi, muốn phản bác, nhưng lại biết lúc này không nên phản bác.

Và cậu đã nói dối.

"Tôi xem như là trí nhớ của cậu không tốt." Bạch Vân Cốc nói: "Cậu phải nhận lấy"bài học", này thì cái đầu óc ngu xuẩn mới có thể nhớ."

Cậu nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hỏi: "Bạch tiên sinh, anh là muốn trừng phạt tôi sao?"

"Không muốn?"

"Không……"

"Tôi kiểm tra cậu hai lần, biết sai hay không, thừa nhận hay không. Cậu chỉ cần trả lời thì không phải đơn giản hơn sao? "Thừa nhận"! Bây giờ cậu vẫn còn sợ sao?"

"Tôi nghĩ anh..."

Bạch Vân Cốc nhướng mày, "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ đổ lỗi cho cậu vì vết thương của Trì Hành?"

Tần Hiên Văn biết rằng mình lại nói sai điều gì đó.

Bạch Vân Cốc nói: "Trong mắt cậu, tôi là người không đáng tin như vậy sao?"

"Không!"

"Hay là, cậu cảm thấy tôi ngu ngốc, không phân biệt được phải trái đúng sai, tùy tiện bị người tình lừa gạt?"

Cậu cảm thấy thấp thỏm, "Tôi không nghĩ như vậy!"

Bạch Vân Cốc lại cười, "Vậy cậu còn lừa tôi?"

“Tôi chỉ…” Cậu không thể tiếp tục, bởi vì sự thật là cậu đã nói dối và không tin vào phán đoán của Bạch tiên sinh.

Và cậu biết rất rõ rằng Bạch tiên sinh ghét nhất là bị nghi ngờ và lừa dối.

Hình phạt này không thể trốn thoát.

"Tôi sai rồi." Cậu nói, "Tôi nghe nói rằng Trì Hành bị thương nên lúc anh yêu cầu tôi đến Luoque villa, tôi đã nghĩ rằng anh tin lời của gắn ta và muốn trừng phạt tôi. Anh không thích bị người khác tra hỏi, nên tôi không dám phủ nhận.”

Bạch Vân Cốc tùy ý nói: "Cho nên, là lỗi của tôi?"

Hai gò má cậu ửng hồng vì lo lắng, "Anh biết ý tôi không phải thế mà."

"Tôi chỉ biết cậu được huấn luyện nhiều năm như vậy , trở thành con dao sắc bén nhất của "Cô Ưng" nhưng đầu óc vẫn như khi còn bé, vẫn ngốc như vậy." Bạch Vân Cốc gõ trán của cậu, "Nhóc con, cậu rất rất mâu thuẫn - trung thành với tôi, nhưng lại không tin tưởng tôi."

"Tôi tin tưởng anh!" Cậu lập tức nói.

Ánh mắt Bạch Vân Cốc đột nhiên trở nên hung ác, thậm chí có chút tức giận, "Cậu cho rằng tôi sẽ đến trừng phạt cậu, cái này mà gọi là tin tưởng sao? Cậu cho rằng tôi để cho cậu một mình đi ám sát Trì Mạn Chân, coi cậu như con rơi, cái này cũng gọi là tin tưởng sao? Hôm nay cậu mặc bộ quân phục này tới đây, tôi hỏi cậu có phải bị thương nặng không, muốn lừa tôi sao?"

Dây thần kinh đang hừng hực của cậu như bị đứt gãy, cậu đột nhiên hiểu rõ, lại đờ đẫn nhìn Bạch Vân Cốc.

“Cuối cùng cũng hiểu ra rồi?” Bạch Vân Cốc buông cậu ra, hơi nhíu mày, “Nếu như tin tưởng tôi, cậu nên hiểu rõ, không chỉ mình cậu ám sát Trì Mạn Chân, sẽ có người phối hợp với hành động của cậu, hỗ trợ cho cậu, cậu không đơn độc. Tôi nhờ cậu bảo vệ Trì cũng chỉ là một đòn nhử. Mục đích cuối cùng là gϊếŧ Trì Mạn Chân. Nếu tôi dám ném cậu xuống hồ rồng, tôi chắc chắn sẽ vớt cậu lên. ”

Ngực cậu như bị bóp mạnh một cại, ánh mắt dán chặt vào Bạch Vân Cốc.

"Để tôi đoán xem lúc đó cậu nghĩ gì nhé." Bạch Nguyệt Cốc nói tiếp: "Bạch tiên sinh nhờ tôi bảo vệ Trì Hành, để tôi tự mình gϊếŧ Trì Mạn Chân. Tôi không có sự hỗ trợ nào, tôi có thể sẽ thất bại. Nhưng đã là nhiệm vụ Bạch tiên sinh giao cho, tôi nhất định phải hoàn thành, dù có thể sẽ chết, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác."

“Bạch tiên sinh.” Tần Hiên Văn khẽ lắc đầu, “Đừng nói nữa.”

“Cậu bởi vì khắp người bị thương mà suýt chút nữa mất mạng, vì sao không để cho tôi nói cho cậu biết?” Bạch Vân Cốc lại nhéo cằm của cậu, nhưng lần này dùng lực nhẹ hơn một chút, “Tôi ra lệnh cho cậu chính là vụ ám sát Trì Mạn Chân, chứ không cần cậu bỏ hết chứng vào một giỏ rồi tiến lên ngoài khả năng của mình. Chỉ cần cậu hiểu ý tôi, cậu sẽ không bị tổn thương như thế này."