Chương 9

Bác sĩ Dư tiêm thuốc cho cậu, cậu khó khăn nắm lấy cổ tay bác sĩ Dư, "Tiêm một mũi không đủ."

"Không được!" Bác sĩ Dư nghiêm túc nói: "Tiêm loại thuốc này chẳng khác gì nước ngọt có độc, hai ngày tiêm một mũi đã là cực hạn rồi, bất luận thân thể có tốt như thế nào cũng không chịu nổi."

Mồ hôi rịn ra trên trán, "Nhưng tôi phải nhanh chóng khỏi bệnh. Tôi như thế này... Tôi và phế vật có gì khác nhau?"

"Hiên Văn, đừng nóng vội." Bác sĩ Dư thở dài, "Phụ nữ sau khi bị sảy thai, cơ thể sẽ yếu một khoảng thời gian, huống chi là cậu? Hơn nữa cậu còn đang bị thương, cho dù là siêu nhân cũng không có khả năng hồi phục ngay lập tức được."

Thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, cậu nằm trên sô pha như bị vô số côn trùng độc cắn, từng tế bào dây thần kinh đều đau đớn tột cùng.

“Ngoan ngoãn một chút, cậu không muốn người khác biết cơ thể của mình, tôi và Sở đội trưởng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ cậu.” Bác sĩ Dư nói, “Nhưng cậu cũng phải hợp tác, không được ngược đãi bản thân biết chưa.”

Cậu cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội do tác dụng ban đầu của thuốc, chậm rãi thở ra: "Bác sĩ Dư, tôi muốn hỏi anh một câu."

"Cậu nói đi."

"Tôi... cơ thể của tôi... sau này còn có thể mang thai không?"

Ánh mắt của bác sĩ Dư thay đổi.

"Hiên Văn, cậu!"

Cậu nở một nụ cười khó coi, giọng điệu có chút tự giễu: "Tôi vốn cho rằng mình không thích trẻ con. Lần trước mang thai ngoài ý muốn, tôi coi nó như một gánh nặng. Nhưng khi qua rồi, tôi mới biết. Tôi quan tâm đến nó. Tôi….”

Vừa nói, cậu đột nhiên hưng phấn, "Nếu cơ thể tôi có khả năng thụ thai, tôi còn muốn sinh con. Bạch tiên sinh không thích phụ nữ, chỉ có tôi mới có thể làm cho anh ấy..."

“Hiên Văn!” Bác sĩ Dư cắt ngang.

Cậu sửng sốt một chút, trong mắt càng thêm bi thương, "Không thể nào? Bởi vì tôi gϊếŧ đứa bé, cho nên sau này không thể sinh con sao?"

"Vâng, vâng." Bác sĩ Dư nói, "Nhưng từ góc độ của một bác sĩ, tôi mong cậu đừng nghĩ về nó nữa."

"Tại sao?"

"Nếu cậu lại mang thai rồi sảy thai, tôi cũng không thể cứu được mạng của cậu."

Mặt anh đông cứng lại, sau đó cười và nói: "Thật đấy."

"Ngay cả khi cuối cùng việc sinh con diễn ra suôn sẻ, tôi cũng không biết cậu sẽ phải đối mặt với điều gì." Bác sĩ Dư nói: "Xét cho cùng, cậu là "người cải tạo" duy nhất vượt qua bài kiểm tra. Tôi không muốn cậu phải mạo hiểm tính mạng của chính mình.

Anh nhắm mắt lại và không nói gì trong giây lát.

“Chuyện này đáng lẽ bác sĩ như tôi không được nói ra, nhưng ngoài tôi ra cũng không ai có thể nói cho cậu biết ... chuyện của người lớn không thể để Sở đội trưởng nói cho cậu biết phải không?” Bác sĩ Dư dừng một chút, “Từ giờ trở đi, cố gắng hãy "làm" ít nhất có thể với Bạch tiên sinh. Cậu phải làm điều đó để bảo vệ chính mình. Hiên Văn, cậu thực sự không thể chịu đựng thêm một lần sảy thai nữa. Nếu như điều đó xảy ra, đừng nói đến tôi, ngay cả Chúa cũng không thể cứu nổi cậu."

Thật lâu sau, cậu mới nói: "Ừm, tôi hiểu rồi. Bác sĩ Dư, cảm ơn."

Bác sĩ Dư tiêm cho cậu một mũi thuốc khác để làm dịu thần kinh, ở lại với cậu một lúc trước khi đứng dậy rời đi.

Cậu đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn đôi bàn tay có nhiều vết chai do quanh năm sử dụng súng của mình, cậu vùi mặt vào tay một lúc.

“Thê thảm”, cậu thật thê thảm.

Sở dĩ cậu có thể trở thành con dao sắc bén nhất của "Cô Ưng" không phải vì cậu ấy sinh ra đã mạnh mẽ, mà là vì cậu đã trải qua quá trình chuyển hóa từ sự sống sang cái chết theo y học.

Tất cả những thanh thiếu niên bị cải tạo năm đó đều chết, chỉ còn cậu là người duy nhất sống sót, nhưng cậu có một bí mật gần như không ai biết.

Việc cậu có thể có con cho người mình yêu nhất dường như là một điều viển vông.

Bác sĩ Dư thực sự đã lo lắng quá nhiều. Bạch tiên sinh không thường xuyên cùng cậu ân ái, dù sao so với những mỹ nhân mềm mại kia, thân hình rắn chắc của cậu cũng không có gì nổi trội.

Chỉ khi Bạch tiên sinh chán người tình thì anh ta mới nghĩ đến cậu.

Hầu hết thời gian, Bạch tiên sinh chỉ để cậu quỳ xuống và giải quyết bằng miệng.

Trong những dịp hiếm hoi, cậu còn không được cởϊ qυầи áo. Bởi vì cơ thể của cậu thực sự không hề phù hợp với "thanh tú và quyến rũ".

Có thể lần trước cậu có thể mang thai là trùng hợp, nhưng hiện tại cậu đang trọng thương, nhất định so với trước rất khó có thể mang thai.

Bạch tiên sinh nói rằng cậu sẽ bị trừng phạt, nhưng cậu không biết hình phạt sẽ như thế nào.

Có lẽ sẽ bị quất roi.

Nghĩ đến đòn roi đau đớn, cậu không khỏi rùng mình.

Bạch tiên sinh chưa bao giờ trừng phạt cá nhân cấp dưới của mình, lần duy nhất anh làm điều đó là có người chống lại anh.

Cậu đã làm tổn thương tâm hồn mình, nhưng cậu không muốn vì nó mà quên đi.

Cậu sẽ nhớ tất cả những gì mà Bạch tiên sinh đã ban cho cậu ấy.

_____

Sự xáo trộn trong Trì gia ngày càng trở nên kịch liệt.

Là người phụ nữ giỏi nhất trong cả gia tộc, Trì Mạn Chân có năng lực hơn nhiều so với những người cùng trang lứa. Ngay sau khi cô ta chết, một số anh em đã bị cô ta đàn áp trong nhiều năm qua đã cướp đoạt tài nguyên của cô ta đồng thời cấu kết với các lãnh đạo bên ngoài, lính đánh thuê và các tập đoàn tài chính. Lợi dụng việc đấu đá nội bộ trong Trì gia, một số đại lý vũ khí hùng mạnh đã tiếp quản một số ngành kinh doanh quan trọng nhất của nhà họ Trì.

Hứa Tương Lâu là người đi đầu trong việc"nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của" này

Buôn bán vũ khí là ngành kinh doanh nằm trên ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng, bên trái một bước là buôn bán ngay thẳng và được chính phủ bảo vệ, còn bên phải một bước là buôn lậu, đó là tội ác. Với những người bình thường, nó không khác gì buôn bán ma túy. Trên đời không có kẻ buôn bán vũ khí nào hoàn toàn "sạch sẽ", muốn ăn miếng cơm manh áo này, muốn làm giàu thì nhất định phải nắm trong tay mạng sống của kẻ thua cuộc.

Bảy, tám năm trước, trong ngành công nghiệp vũ khí không hề có cái tên "Hứa Tương Lâu", nhưng giờ đây chàng trai trẻ này đã gia nhập vào con đường này và có được chỗ đứng vững chắc.