Chương 10

Bất cứ ai tinh ý đều biết rằng điều này bởi vì phía sau Hứa Tương Lâu còn có "Cô Ưng" chống lưng.

Mối quan hệ giữa những kẻ buôn bán vũ khí và nhóm lính đánh thuê rất phức tạp, đôi khi họ gϊếŧ nhau, và đôi khi họ hợp tác. Hứa Tương Lâu có mối quan hệ tốt với Bạch Vân Cốc, và là người đầu tiên nhận được tin Trì Mạn Chân bị ám sát, đêm đó, hắn ta đột nhập vào phạm vi ảnh hưởng của Trì gia và kiểm soát một số điểm cung cấp vũ khí rải rác.

Việc Trì Mạn Chân bị nhóm lính đánh thuê "Cô Ưng" gϊếŧ chết là một bí mật đã được công khai. Về việc ai đã gϊếŧ Trì Mạn Chân, gần như đã có kết luận.

Tần Hiên Văn đang ở sơn trang Lạc Tước, giống như một thiên đường trốn thoát khỏi thế giới, ngay cả khi cậu không để ý đến những chuyện ngoài kia, nhưng cậu biết rằng có rất nhiều người bên ngoài đang bàn tán về cậu.

Bàn tán về con dao sắc bén nhất của "Cô Ưng."

Cậu không ngạc nhiên, thậm chí cũng chẳng xúc động.

Gϊếŧ người đối với cậu không phải là chuyện hiếm thấy, từ khi cậu mười sáu tuổi, trên tay đã nhuốm máu tươi, gϊếŧ người muốn uy hϊếp đến sự an nguy của Bạch tiên sinh, hoặc là Bạch tiên sinh muốn gϊếŧ người.

Cậu bắn súng thành thạo và cực kỳ nhạy bén, có thể chơi với bất kỳ loại súng trường tấn công hay súng bắn tỉa nào. Cậu giống như một cỗ máy gϊếŧ người, chỉ với một viên đạn, cũng có thể chính xác lấy đi mạng sống của một người.

Đối với cậu, không có gì khác biệt giữa việc gϊếŧ Trì Mạn Chân hay gϊếŧ bất kỳ một con ngựa vô danh nào.

Dưỡng thương nửa tháng, cả ngày ngoại trừ ngủ, uống thuốc, ăn chút ít đồ ăn, cậu được lệnh đi theo chăm sóc Bạch Khổng Tước kiêu ngạo, thân thể và xương cốt rốt cuộc cũng hồi phục một chút, không ăn uống nhiều như khi cậu vừa bị sảy thai, mà luôn bị dày vò bởi những cơn đau dữ dội.

Nhưng sẽ cần rất nhiều thời gian để hồi phục hoàn toàn trạng thái đỉnh cao như lúc trước khi sảy thai, thậm chí là mang thai.

Bác sĩ Dư báo tin vui cho Sở Chấn. Sở Chấn nghe vậy cũng muốn đến thăm cậu.

Sơn trang Lạc Tước tưởng chừng như biệt lập với thế giới bên ngoài, có cảm giác như chốn thần tiên, nhưng thực tế không phải vậy.

Bên ngoài sơn trang, an ninh được bảo vệ nghiêm ngặt, không có sự cho phép của Bạch Vân Cốc, ngay cả đội trưởng của đội "Cô Ưng" cũng không thể tùy ý ra vào.

Sở Chấn đã gọi điện cho Bạch Vân Cốc để nộp đơn xin vào thăm, nhưng Bạch Vân Cốc không đồng ý, vì vậy Sở Chấn đành phải nói với các thành viên trong nhóm của mình rằng hãy yên tâm qua gọi điện thoại và đừng vội vàng tập luyện phục hồi.

Tần Hiên Văn đã bật cười khi nghe điều này.

Bởi vì Sở Chấn đã đúng, ngay khi thể lực của cậu được cải thiện, cậu đã tự mình lập một lịch trình luyện tập phục hồi.

Háo hức trở nên tốt hơn là một chuyện, nhưng cuộc sống ở sơn trang Lạc Tước thực sự rất nhàm chán.

Kể từ khi Trì Hành bị Bạch tiên sinh bắn đã không bao giờ xuất hiện nữa. Lữ Bá, quản gia của biệt thự, nói rằng Bạch tiên sinh đã rời đi từ lâu.

Cậu không biết Bạch tiên sinh đã đi đâu, cũng chưa từng hỏi thăm chuyện của Bạch tiên sinh.

Trì gia giống như một miếng mỡ béo bở, và Hứa Tương Lâu được miếng lớn nhất, nhưng dù vậy hắn ta không thể một mình ăn nó, vì vậy Bạch tiên sinh cần phải có chiến lược. Mà Trì gia lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ sẽ không bao giờ bỏ qua, Bạch tiên sinh cần phải thu dọn đống hỗn độn đó.

Người đàn ông này luôn tỏ ra lười biếng và bất cẩn, thỉnh thoảng đeo một cặp kính gọng vàng trông anh ta nho nhã tao nhã, như thể anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng trên thực tế, mọi thứ đều rơi vào trong mắt anh ta, và anh ta vô cùng tỉnh táo và bình tĩnh.

Trước đây, cậu thường ghen tị với những người tình của Bạch tiên sinh - họ sống trong sơn trang riêng của Bạch tiên sinh, không cần huấn luyện, không phải lo lắng về sự sống và cái chết, có cơm ăn áo mặc tốt nhất, và nhiệm vụ hàng ngày của họ chỉ là giữ cho mình khỏe mạnh, xinh đẹp và tươi sáng, bọn họ có thể làm nũng như một đứa trẻ mỗi khi Bạch tiên sinh xuất hiện.

Cậu không có điều kiện như vậy.

Và bây giờ cuối cùng cậu cũng được đối xử tương tự như vậy, nhưng cậu lại cảm thấy buồn tẻ và nhàm chán.

Không phải ai cũng có thể tận hưởng cuộc sống của một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg.

Trong lúc xuất thần, tay cậu lại bị một con Bạch Khổng Tước mổ.

Bạch Khổng Tước mạnh mẽ, mổ cũng đau, nhưng không làm tổn thương vết thương của cậu.

Cậu vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh của Bạch Khổng Tước, "Vật nhỏ, tại sao mày chỉ hôn tao vậy?"

Bạch Khổng Tước kêu lên tiếng "A nga" nghe rất vui tai.

Cậu cười cười, thoải mái nói: "Mày ngay cả Bạch tiên sinh cũng không cho hôn, rõ ràng hắn mới là chủ nhân của mày."

Bạch Khổng Tước xòe đuôi, uể oải mở dang cánh.

Cậu không giỏi giao tiếp với động vật, cậu không thể hiểu tiếng kêu của Bạch Khổng Tước, chứ đừng nói đến chuyển động cơ thể của nó, và cậu cũng không hiểu Bạch Khổng Tước dang nửa đuôi ra là có ý gì. Cho nó ăn đậu, cậu định rời đi.

Bình thường khi cậu muốn rời đi, Bạch Khổng Tước sẽ đi theo đưa cậu trở về sơn trang, khi tâm tình đặc biệt tốt sẽ vào nhà đi dạo.

Nhưng hôm nay thì khác, Bạch Khổng Tước bỗng dang rộng đôi cánh, lướt đi lướt lại trên mặt hồ, cất tiếng huýt dài thật to.

Cậu giật mình, chỉ nghe thấy tiếng chim công vang vọng, cả sơn trang lần lượt ríu rít.

Lữ Bá mỉm cười thông báo Bạch tiên sinh đã tới.

Cậu vực dậy tinh thần.

Nhưng thật bất ngờ, Bạch tiên sinh không đến một mình mà dẫn theo một vị khách quý họ Đan.

Người này tuổi còn rất trẻ, hơn cậu không đến vài tuổi, có vẻ là một thương nhân đầu tư tài chính, không liên quan gì đến vũ khí và giao dịch màu xám.

Bạch tiên sinh hiếm khi người khác đến tư trang, và những người đến đều là khách hàng quan trọng hoặc là người tình.

Trong lòng cậu mơ hồ có một suy đoán, tâm tình lập tức rơi xuống đáy vực.

Bạch tiên sinh tựa hồ đã quên cậu đang ở trong biệt thự dưỡng thương, nửa ngày cũng không có hỏi cậu cùng Dư bác sĩ lấy một câu. Cậu nhìn thấy vị khách quý đó có bề ngoài cực kỳ nổi bật, nhưng lại có thái độ lạnh lùng và lãnh đạm.

Đến tối, cậu chịu không nổi nữa, thay lên bộ quân phục đã lâu không mặc, đi đến gian chính của sơn trang nơi Bạch tiên sinh ở.