Chương 11: H

Cậu đã nghĩ xong rồi, nếu Bạch tiên sinh có hỏi “cậu làm gì ở đây”, thì cậu sẽ trả lời: Tôi sẽ đứng gác cho anh.

Nhưng cuộc trò chuyện tưởng tượng vừa rồi đã không xảy ra, cũng không có bóng dáng của vị khách quý họ Sơn lúc này ở trong nhà chính.

Bạch Vân Cốc ngồi một mình trước sân, đùa nghịch với Bạch Khổng Tước.

Còn Bạch Khổng Tước dường như không muốn bị coi như đồ chơi, nó ngồi xổm trên giàn hoa, lông đuôi túm chặt, cổ ngẩng cao, bộ dáng "đừng giỡn với ta, ta sẽ không mở đuôi cho ngươi".

“Bạch tiên sinh.” Thân phận khác nhau, cậu không dám được phép tới gần, đành phải từ xa gọi một tiếng.

Bạch Vân Cốc nghiêng người, chỉ liếc cậu một cái, vẫy tay: "Đi, gọi nó xuống cho tôi."

Cậu vội chạy tới, huýt sáo, Bạch Khổng Tước vừa nãy còn đậu trên giàn hoa ăn vạ liền nhảy xuống mổ nhẹ vào tay cậu.

Bạch Vân Cốc khẽ cười một tiếng, "Xem ra nó coi cậu là đồng loại."

Cậu nhìn lên bối rối.

Bạch Vân Cốc cũng không giải thích, chuyển chủ đề, "Cậu đúng là tự giác nhất trong đội nhỉ."

“Hả?” Cậu vuốt lông công trắng, “Tự giác gì?”

"Tự giác nhận lấy hình phạt." Bạch Vân Cốc một mình nói: "Tôi vừa trở về, cậu liền chủ động đi tìm tôi."

Ánh sáng trong mắt cậu ngưng lại, lúng túng đứng lên: "Bạch tiên sinh, tôi... "

Bạch Vân Cốc lại vui vẻ nói: "Cậu không phải tới nhận phạt sao?"

"Vâng, tôi đến đây để nhận hình phạt."

Sau khi nói xong, cậu cảm giác được một việc kinh hãi sắp xảy ra.

Bạch Vân Cốc nói: "Cậu đã chăm sóc tốt cơ thể của mình chưa?"

Đầu tiên cậu gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Bạch Vân Cốc cười cười, "Không khỏe thì trở về?"

“Dù sao tôi cũng sẽ bị trừng phạt.”

Cậu cảnh giác nhìn Bạch Vân Cốc, “Bạch tiên sinh, anh muốn trừng phạt tôi như thế nào?”

"Cậu đoán thử?"

"Tôi. . . Tôi đoán không ra."

“Lần trước cậu làm sai, tôi trừng phạt cậu như thế nào?” Bạch Vân Cốc hỏi.

“Anh đánh tôi mười ba roi.” Cậu suy nghĩ một chút, bổ sung nói: "Rất đau.”

“Nếu không đau thì cậu sẽ không nhớ lâu.” Bạch Vân Cốc nói, “Vậy lần này chúng ta dùng roi đi.”

Cậu khẽ nhíu mày, cúi đầu nói: "Ừm."

Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, Bạch Vân Cốc đột nhiên nhéo cằm cậu.

Cậu khó hiểu hỏi: "Bạch tiên sinh?"

"Vết thương còn chưa lành sao lại tới đòi phạt?"

Gần quá, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Bạch tiên sinh, xương cụt bắt đầu không tự chủ được mà run lên, sự lưu luyến hiện rõ lên trong ánh mắt.

“Tôi không nói cậu cũng nhận thức được.” Bạch Vân Cốc nói: “Đúng là cậu không có nói ra, mà là muốn chơi đòn tâm lý với tôi, vụиɠ ŧяộʍ giở trò, mang thương tích đến tìm phạt, đánh cược là tôi thương cậu, tôi sẽ không thể ra tay tàn nhẫn."

"Không phải!" Cậu mở to hai mắt, vội vàng phủ nhận: "Bạch tiên sinh, tôi không có nghĩ như vậy! Tôi làm sai nên bị phạt, roi ở trong tay anh, anh khi nào muốn phạt thì phạt, ra tay nặng hay nhẹ, tôi đều nghe theo!"

Bạch Vân Cốc khóe miệng lộ ra một tia nụ cười nhàn nhạt, phất phất tay, "Chờ vết thương hoàn toàn hồi phục đi."

Vấn đề trừng phạt cứ như vậy bị gạt sang một bên, cậu đứng yên tại chỗ không biết có nên rời đi hay không.

Bạch Vân Cốc cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn trêu chọc Bạch Khổng Tước một hồi liền bực bội, quay người nói: "Vào nhà đi."

Cậu nghĩ mình sẽ lại phạm sai lầm, tiến lên một bước rồi lùi lại.

Bạch Vân Cốc nhướng mày, "Làm sao, còn muốn tôi phải mời?"

"Anh cho tôi ở lại?"

"Chịu không nổi hình phạt, nhưng vẫn có thể làm việc khác đúng không?"

Mắt cậu chợt sáng lên, khó giấu được niềm vui.

Lần này tới đây, vốn tưởng rằng sẽ gặp được vị khách quý được Bạch tiên sinh mang về ân ái trong nhà chính, không ngờ cậu lại được ở lại.

Phòng ngủ vô cùng rộng rãi, ánh sáng dịu nhẹ như dòng sông êm đềm trôi.

Bạch Vân Cốc một mình dựa vào trên giường, tay phải đặt ở sau đầu Tần Hiên Văn, ngón tay luồn vào tóc của cậu.

Tần Hiên Văn hốc mắt đỏ hồng ướŧ áŧ, nằm ở giữa hai chân anh, cậu cứng ngắc cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cẩn thận liếʍ mυ"ŧ.

Đầu tiên là dùng môi hôn lên qυყ đầυ, dùng lưỡi cọ xát bộ phận nhạy cảm.

Bạch Vân Cốc nhìn xuống, buông tay châm một điếu thuốc, nhắm mắt lại và tận hưởng nó.

Trái tim Tần Hiên Văn đập rất nhanh, đã lâu không có làm loại chuyện này cho Bạch tiên sinh, cậu lo lắng sẽ làm Bạch tiên sinh thất vọng, cho nên trong lòng ít nhiều có chút sốt ruột, vừa liếʍ vừa hôn dươиɠ ѵậŧ Bạch tiên sinh từ trên xuống dưới, quay ngược lại như cũ, lại giữ phần trước và bắt đầu nuốt sâu.

Bị đánh nhẹ vào đỉnh đầu, cậu sửng sốt, giương đôi mắt vốn đã tràn đầy du͙© vọиɠ.

Bạch Vân Cốc nở một nụ cười nửa miệng, nhưng không thể biết được anh ta là hài lòng hay không hài lòng.

Cậu dừng lại một chút, vùi chân xuống liếʍ láp một hồi rồi mô phỏng động tác làʍ t̠ìиɦ, để dươиɠ ѵậŧ to lớn kinh người kia vào trong miệng.

Cậu mỗi lần đều muốn dươиɠ ѵậŧ tiến vào nơi sâu nhất trong cổ họng của mình nhưng không được, cảm giác dị vật khiến cậu dở khóc dở cười chỉ có thể mυ"ŧ càng sâu càng tốt.

Sau khi Bạch Vân Cốc hút xong một điếu thuốc, anh ta bắt đầu đâm vào vào miệng cậu một cách chậm rãi. Mắt cậu mờ mịt, cậu cố gắng hết sức để răng không cứa vào, chịu đựng một cách thụ động.

Thật lâu sau, miệng của cậu trở nên tê dại, Bạch Vân Cốc cũng không có bắn vào trong miệng cậu, ngược lại giữ gáy cậu, bắn chất lỏng màu trắng lên người cậu.

Cậu thở hổn hển dưới chân của Bạc Vân Cốc, thể chất kém cỏi cộng với du͙© vọиɠ trên đầu khiến cậu trở nên mềm nhũn, không hợp với bộ quân phục cứng nhắc trên người.

Bạch Vân Cốc cười cười, nói: "Cởϊ qυầи áo ra."

Cậu ngây người chớp mắt, nhớ tới Bạch tiên sinh không thích cơ thể của mình.