Chàng trai sửng sốt hồi lâu, cuối cùng đặt cốc giấy trong tay lên đầu Diệp Sơ Ảnh, xoay người trở về phòng.
"Chính là anh! Hôm qua còn nôn trên người tôi, lúc về thấy quần áo bẩn hết trơn, giặt thế nào cũng không sạch anh có biết không hả?" Một tay Diệp Sơ Ảnh bắt lấy cái cốc đang trượt xuống, tay kia kéo chàng trai lại, "Đừng có nói quên rồi nha. A? A? Hôm qua còn nắm tay tôi nói đừng rời xa anh, sao hôm nay lại quên rồi?"
"Cô đang nói cái gì đấy? Sao càng nói càng vô lý vậy?" Chàng trai bất đắc dĩ quay đầu lại.
"A a a a a, quả nhiên quên rồi, đây là uống rượu xong mất trí nhớ sao hả? Đúng rồi, gần đây anh thất tình phải không? Xem hôm qua anh nói kìa... Cho dù thất tình tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu, quần áo của tôi rất đắt..." Diệp Sơ Ảnh nghĩ đến chuyện phải giao hết tiền tiết kiệm, đột nhiên cảm thấy đau lòng cho bộ quần áo hôm qua.
"Có thuê nữa không?" Chàng trai lạnh lùng dứt khoát.
Diệp Sơ Ảnh cảm thấy run rẩy khắp người, đột nhiên rút tay về, gật đầu thật mạnh: "Thuê, thuê, thuê!"
"Chìa khóa nằm trên bàn trong phòng khách, siêu thị bên kia đường có bán ga trải giường, có thể giao hàng tận nhà. Tiền thuê nhà giao cho tôi trước ngày đầu tiên dọn đến là được, trước tuần sau sẽ trả cho cô. Ngoài ra trên bàn có một tờ giấy, trong đó ghi mật khẩu WiFi, số điện thoại cố định tại nhà và số điện thoại của tôi, tôi về phòng đây, có việc nhớ gõ cửa." Chàng trai nói rất nhanh, giọng điệu lạnh lùng. Diệp Sở Ảnh bị khí thế của anh làm cho sững sờ, chỉ có thể tuyệt vọng gật đầu.
Sau khi chàng trai nói xong liền xoay người về phòng, nhưng vừa đi vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại bước vào phòng tắm, khi đi ra trong tay lại cầm thêm hai cái chai, bước đến trước mặt Diệp Sơ Ảnh, hai tay đưa qua.
"Cái gì vậy?" Diệp Sơ Ảnh ngơ ngác nhận lấy, vẻ mặt mờ mịt.
"Bột giặt," Chàng trai gằn từng chữ, "Nước tẩy vết bẩn cực mạnh!" Nói xong liền xoay người rời đi, Diệp Sơ Ảnh cảm thấy cả người như đang trong một trận gió hỗn độn.
"Này, anh còn chưa nói cho tôi biết tên anh mà?"
"Tôi tên Hạ Vũ." Chàng trai đóng cửa lại. Ngay lúc chàng trai đóng cửa, Diệp Sơ Ảnh nhìn thấy chai rượu vương vãi khắp nơi trong phòng, cô nghe thấy tiếng chàng trai ngã xuống giường, chợt nhận ra có phải mình vừa nói gì đó không nên nói hay không.
Hạ Vũ ngã xuống giường, không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh uống rượu mắt nhắm mắt mở ngã trên đường, ngày hôm sau lại phát hiện mình tỉnh dậy trên giường, chuyện phát sinh ở giữa đều trống rỗng. Anh xoa xoa thái dương có hơi đau nhói, lấy điện thoại di động ra nhìn, cả một trang WeChat bạn bè gửi đến, một số là an ủi, một số là mắng, và một số đầy những tin đồn ác ý, nhưng cả một trang lại không có người đó, không có tin tức, cũng không có điện thoại. Anh nhắm mắt lại, kéo chăn bông lên che mặt.
Diệp Sơ Ảnh ở ngoài bắt đầu cẩn thận quan sát căn nhà, phát hiện cả phòng khách và phòng bếp đều gọn gàng ngăn nắp, đặc biệt là phòng bếp, làm Diệp Sơ Ảnh rất ngạc nhiên là dụng cụ nhà bếp đều đủ cả, Hạ Vũ lại trông giống như người chỉ biết nấu mì gói. Phòng của cô ở cạnh phòng của Hạ Vũ, khi nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy những ngọn núi phía xa.
"Đây là phòng để ngắm ngọn núi xa hoa ha." Diệp Sơ Ảnh khâm phục, ra ngoài trở về ký túc xá lấy hành lý, sau đó đi siêu thị mà Hạ Vũ nói mua đồ dùng sinh hoạt. Mua đồ xong về nhà, Trần Vũ Thực gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình, phát hiện Diệp Sơ Ảnh đã mua đồ dùng sinh hoạt xong cả rồi, tính tối nay dọn vào luôn.
"Anh nói nè Sơ Ảnh, em phải xem thêm mấy căn nữa chứ, như vậy đã thuê rồi?" Giọng điệu lão Trần đầu bên kia điện thoại tràn đầy bất lực.
"Ôi, em nghĩ căn này rất tốt rồi. Em lúc nào mà chẳng gọn gàng dứt khoát, không cần lo lắng. Không phải là bạn anh giới thiệu sao?"
"Cũng được, nghe bạn anh nói bạn cùng phòng rất tốt, còn dựa vào nhan sắc để dì chủ nhà giảm rất nhiều tiền thuê, cho nên anh yên tâm giao em cho cậu ta. Nhưng mà biết thế thôi chứ chưa gặp bao giờ, thế nào, gặp người ta chưa? Thật ra nghe em thuê chung với bạn nam anh vẫn hơi không yên tâm."
"Cái này..." Diệp Sơ Ảnh nghĩ lại, hình như tính cách không ổn lắm, nhan sắc thì càng chưa thấy đâu, nhưng để tránh lão Trần hỏi dài dòng, cô kiên quyết nói: "Được! Lịch sự, văn minh, là người rất nhiệt tình! Ê khoan, còn giúp em dọn phòng. Này, này, Hạ Vũ, cứ đặt vali của tôi qua đó đi. Đúng, đúng, đúng, ở đằng kia, cảm ơn, cảm ơn nha."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tự chăm sóc bản thân, anh bận trước." Lão Trần nói xong liền treo máy.