Chương 4

Thấy vậy, mấy người ở bên cạnh vội vàng chạy tới kéo anh ta đi. Trần Vũ Thực vỗ vỗ Diệp Sơ Ảnh đang sợ hãi: "Sợ không? Bắc Kinh cũng là nơi tụ họp của văn học nghệ thuật giới trẻ, và ở đây, nếu không cẩn thận rất dễ đánh mất đi ước mơ và tình yêu của mình."

"Người đó." Diệp Sơ Ảnh khẽ cau mày: "Giống như là đang giả vờ say rượu vậy, say rượu mà vẫn có thể nói nhiều lời tình cảm yêu đương mạch lạc như vậy. Từ lâu em đã nghe nói ở Bắc Kinh có nhiều văn hay chữ tốt, không nghĩ vừa mới đến mà đã gặp được một người."

"Em không thể mở miệng thành thơ như vậy. Cái gì mà mơ mộng, yêu đương, không cần nghĩ phức tạp như vậy đâu.” Diệp Sơ Ảnh cười nói: "Em muốn ở Bắc Kinh, đi từng bước vững vàng!"

Vào tháng 2 năm 2015, trong lúc mùa đông ở Bắc Kinh đang lặng lẽ rời đi, một sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp tên là Diệp Sơ Ảnh chính thức bước vào thành phố. Khi đó, cô mới 23 tuổi, đang đứng trên đỉnh cao của tuổi trẻ, chuẩn bị nghênh đón Bắc Kinh và phiên bản tốt nhất của chính mình.

Ban đầu, Trần Vũ Thực đồng ý đi cùng Diệp Sơ Ảnh đến xem nhà, nhưng công ty có chuyện gấp cần phải về, dù sao cũng là người làm ăn, rất nhiều lúc anh ta phải làm gương. Cho nên Diệp Sơ Ảnh chỉ có thể tìm địa chỉ rồi tự mình đi.

"Tôi biết rằng những mùa hè đó, giống như tuổi trẻ, không thể quay trở lại, điều duy nhất có thể miễn cưỡng thay thế ước mơ…." Diệp Sơ Ảnh ngâm nga "Cầu An Hà" của Tống Đông Nhạc đến tận đây, nơi này khác với Trung tâm Thương mại Thế giới ngày hôm qua và những tòa nhà cổ mốc meo trong miệng của người anh kia, đây giống như một ngôi làng nhỏ, được bao quanh bởi núi non và ao hồ, tòa nhà nào cũng thấp thấp, hơn nữa nhìn bản đồ thấy rất gần Di Hòa Viên, lại có thêm mấy bài hát của Tống Đông Nhạc, cô chỉ cảm thấy hơi thở của văn học và nghệ thuật đang phả thẳng vào mặt mình.

Cũng không tệ lắm, Diệp Sơ Ảnh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn số nhà - 502 của tòa nhà 5, hẳn là ở đây. Cô định gõ cửa, nhưng lúc cô vừa đưa tay ra, đã thấy luôn một chiếc bàn chải điện thò ra. Một người đàn ông đang đứng trước mặt cô, tay cầm bàn chải đánh răng, nheo mắt nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới.

"A.” Diệp Sơ Ảnh kinh ngạc thốt lên, vội vàng che mắt lại, nhưng ngay lập tức cô lại nhớ ra, mặc dù chàng trai trông có vẻ buồn ngủ, nhưng quần áo của chàng trai rất chỉnh tề, không để lộ ngực hay chân, cô cũng không cần phải che mặt, thế nên cô xấu hổ bỏ tay xuống.

"Cô là ai?" Chàng trai bị động tác của Diệp Sơ Ảnh làm cho giật mình, lùi lại một bước, hỏi.

"Anh là ai!" Diệp Sơ Ảnh cũng lùi lại một bước: "Tôi còn chưa gõ cửa, làm sao anh có thể mở cửa?"

Chàng trai sững sờ một lúc, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nhìn Diệp Sơ Ảnh một lúc rồi nói: "Cô hát to quá." Sau đó anh xoay người rời đi.

"Này, này, này." Diệp Sơ Ảnh ở phía sau hét lên: "Đừng đi, tôi được Trần Vũ Thực giới thiệu tới xem nhà, hẳn là anh ấy có nói trước với anh rồi."

"Hiểu rồi, vào đi." Chàng trai bước vào nhà vệ sinh, không thèm quan tâm cô mà vệ sinh cá nhân.

Diệp Sơ Ảnh đánh giá bên trong căn nhà. Nhìn trong góc, không có nấm mốc màu trắng. Nhìn trên đầu, lớp sơn trắng trên trần nhà còn mới không bị rơi bụi. Nhìn xung quanh, phía bắc và phía nam thông thoáng, rộng rãi sáng sủa, mặc dù trang trí không phải rất sang trọng, nhưng ít nhất vẫn gọn gàng ngăn nắp. Cái chính là trong phòng khách có một cái TV siêu lớn! Hôm qua nghe lão Trần nói mà hết hồn, căn nhà hôm nay có thể nói là vượt xa tưởng tượng của Diệp Sơ Ảnh.

"Tuyệt!" Diệp Sơ Ảnh buột miệng thốt ra.

"Tiền thuê nhà mỗi tháng là một ngàn sáu, cọc một trả ba, điện nước trả hàng tháng." Chàng trai bước ra khỏi nhà vệ sinh, dựa vào cửa, vắt trên vai một cái khăn tắm, nhìn như người cho thuê nhà.

"Cọc một trả ba là sao?" Diệp Sơ Ảnh nhìn ghế sô pha mềm mại trong phòng khách, mặt mày hớn hở, không chút để ý hỏi.

"Là đặt cọc tiền của một tháng thuê nhà, sau đó một lần trả tiền cho ba tháng thuê." Chàng trai đi đến bên bàn, rót một cốc nước, chuẩn bị đưa cho Diệp Sơ Ảnh, "Cái này cũng không biết, lần đầu thuê nhà sao?"

"Cái gì!" Diệp Sơ Ảnh đột nhiên quay đầu lại, va vào chàng trai, nước trong cốc sóng sánh một chút rồi văng ra ngoài, Diệp Sơ Ảnh không để ý, "Nói như vậy, đầu tiên tôi phải trả, trả..."

"Sáu ngàn bốn." Chàng trai dùng sức bóp chặt cái cốc.

"Trời ạ, tôi còn tưởng phải trả từng tháng chứ." Diệp Sơ Ảnh ôm ngực, vẻ mặt đau đớn muốn chết, "Giao sáu ngàn bốn luôn sao, tôi còn tính ăn nhậu chơi bời ở Bắc Kinh nữa mà... Trùi ui! Chờ chút! Là anh!”

"Tôi?" Chàng trai nhíu mày.

"Là anh, là anh, là anh, là anh, là anh, là anh." Diệp Sơ Ảnh chỉ vào chàng trai, miệng lặp đi lặp lại như súng liên thanh.

"Tôi cái gì?" Chàng trai càng khó hiểu.

"Tử văn thanh(死文青)!" Diệp Sơ Ảnh gằn từng chữ.