Chương 6

Diệp Sơ Ảnh bất lực liếc cánh cửa đóng chặt bên cạnh, cô vừa mới nhấn mạnh rất lớn "Đang giúp dọn phòng", hy vọng đối phương hiểu ý một tí, nhưng chắc không có tác dụng rồi, cô tự mình nhặt cây chổi lên. Cuối cùng, phải mất gần một buổi chiều mới thu dọn xong toàn bộ căn phòng, khi thấy đã năm giờ phòng của Hạ Vũ vẫn không nhúc nhích chút nào. Diệp Sơ Ảnh dựa vào cửa, muốn nghe xem tên này có trốn bên trong chơi game hay không.

Cửa đột nhiên mở ra, Diệp Sơ Ảnh loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.

"Này, anh bị sao vậy? Sao đột nhiên mở cửa!" Diệp Sơ Ảnh bị dọa sợ, khó chịu phàn nàn.

Hạ Vũ cũng sửng sốt, sau đó nhìn cô giễu cợt: "Hình như vừa rồi cô không định gõ cửa."

"Này, tôi thấy anh chưa gì đã vào phòng, suốt một ngày không phát ra tiếng nào mới lo lắng cho anh đó được chưa?" Diệp Sơ Ảnh vừa nói vừa lặng lẽ nhìn lén qua vai Hạ Vũ nhìn phòng anh, phát hiện chai rượu trên mặt đất đã biến mất, chăn bông được xếp gọn gàng, "Này, anh..."

"Buổi tối muốn ăn gì?" Hạ Vũ đột nhiên nói một câu.

"Hả?" Diệp Sơ Ảnh không rõ.

Hạ Vũ bất lực thở dài: "Xem như tiệc chào mừng bạn cùng phòng mới đi, buổi tối tôi nấu, cô muốn ăn gì?"

Diệp Sơ Ảnh đột nhiên co rụt người lại, gần như không cần suy nghĩ liền đưa ra kết luận: "Tiệc Hồng Môn!"

Mặt Hạ Vũ khẽ giật giật, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thật sự không biết nên trả lời thế nào nên chỉ có thể thở dài, lắc đầu đi về phía cửa, cuối cùng buông một câu: "Đừng ăn nữa, để tôi tự ăn."

Diệp Sơ Ảnh cuối cùng cũng nhận ra chàng trai gầy gò đứng đối diện mình giống như vẻ bề ngoài của anh ta, là một người có một trái tim làm bằng thủy tinh, chỉ một câu nói tiệc Hồng Môn đã có thể phá hỏng tình bạn tương lai giữa hai người, quan trọng hơn hết là một bữa tối miễn phí sắp bị ngâm nước nóng. Cô vội vàng quay đầu lại cố gắng túm lấy Hạ Vũ, nhưng Hạ Vũ đã mở cửa ra.

"Này, tôi đùa thôi. Đừng như vậy mà."

Hạ Vũ không quay đầu lại, bước ra ngoài.

"Tôi biết anh sẽ không tức giận đâu mà. Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã cảm thấy anh là người tốt rồi. Dù cho có uống say vẫn có thể nói chuyện tình yêu thao thao bất tuyệt như vậy, anh nhất định là một người rất có văn hóa."

Hạ Vũ đẩy nhanh tốc độ đi xuống cầu thang.

"Này! Tôi thích ăn cá hương xé nhỏ, cà tím xào cay, gà luộc, thịt kho tàu, cá hầm cải chua, tôm hấp!" Diệp Sơ Ảnh cuối cùng không màng hình tượng hét lên ở cửa nhà, "Nhưng mà, nếu có thể ăn một ít sashimi cá hồi thì tốt quá!"

"Này, giúp tôi lấy mấy chai bia..."

"Này, thật sự không được thì lấy giúp tôi vài gói mì cũng được..."

"Hạ Vũ..."

"Hạ Vũ ơi...", Tiếng kêu rên vang vọng ở lối vào hành lang.

Hạ Vũ đứng ở lầu một vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi của Diệp Sơ Ảnh, anh xoa trán, nhớ tới bạn cùng phòng cũ Lý Mục cười đáng khinh với mình trước khi rời đi: "Này, người anh em, tôi giới thiệu phòng mình với em gái của một người bạn, yên tâm, tôi xem ảnh rồi, là một mỹ nhân nha! Không cần khách sáo, cậu xem mình thất tình thành cái dạng gì kìa, nói nghe nè, cách tốt nhất để quên đi một người là bắt đầu một tình yêu mới."

Đúng thật là Diệp Sơ Ảnh cũng khá xinh, da trắng, mắt to, mặt hơi mập mạp trẻ con, rất muốn véo một cái. Nếu không nói gì mà chỉ đứng một chỗ thôi chắc chắn là cảnh đẹp ý vui. Nhưng sau vài lần đối mặt, Hạ Vũ đã chết lặng.

"Nhóc con thối!" Hạ Vũ căm hận đưa ra kết luận rồi bước ra khỏi cửa.

Hơn nửa tiếng sau, Hạ Vũ trở lại mang theo một túi nguyên liệu lớn, Diệp Sơ Ảnh theo anh vào phòng bếp: "Có phần của tôi không, có không có không?"

"Có." Hạ Vũ gật đầu.

"Ye!" Diệp Sơ Ảnh vẫy tay chúc mừng.

Hạ Vũ lặng lẽ chia nguyên liệu trên bàn thành hai đống, bên trái là một đống thịt như thịt gà thịt heo, bên phải là bắp cải chưa phát triển đầy đủ, anh chỉ sang bên trái: "Đây là của tôi."

"Vậy..."Diệp Sơ Ảnh nhìn đống bắp cải chưa phát triển đầy đủ.

Hạ Vũ chỉ sang bên phải: "Đây là của cô."

"Ê" Diệp Sơ Ảnh chuẩn bị than vãn, lại bị Hạ Vũ đẩy ra khỏi bếp, đóng cửa lại.

Diệp Sơ Ảnh bĩu môi: "Chúng ta không thù không oán, sao anh lại đối xử với tôi độc ác như vậy hả?" Cô biết bạn cùng phòng này chỉ đang giả vờ cao lãnh mà thôi, có đàn ông nào mà để một cô gái ăn bắp cải, còn mình thì ăn thịt bao giờ? Cô nháy mắt đã hiểu ra, nhảy nhót trở lại phòng khách xem TV.