Chương 3

"Vù vù!" Diệp Sơ Ảnh nhảy qua nhảy lại màn hình LED khổng lồ trên bậc thềm Trung tâm Thương mại Thế giới, xung quanh là những tòa nhà cao tầng được thắp những ngọn sáng xanh mờ nhạt, xung quanh là một số cảnh tượng và hình ảnh quen thuộc, dường như đã thấy trong rất nhiều bộ phim truyền hình. Trong một khoảnh khắc, gần như cô có ảo giác rằng đây là trung tâm của vũ trụ.

"Đây là Bắc Kinh. Bắc Kinh thật tuyệt vời."

Nhưng ở đây, tất nhiên, không phải là trung tâm của vũ trụ, giống như Trung tâm Thương mại Thế giới nơi họ đang đứng bây giờ, đây cũng không hoàn toàn là khung cảnh thực sự của Bắc Kinh.

"Đây không phải là Bắc Kinh." Trần Vũ Thực đứng bên cạnh Diệp Sơ Ảnh, khẽ mỉm cười, chỉ về phía xa: "Em có nhìn thấy đằng kia không?"

"Em có thấy." Diệp Sơ Ảnh gật đầu: "Tòa nhà đó rất đẹp."

"Không phải." Trần Vũ Thực lắc đầu; "Ý anh là khu dân cư ẩn sau những tòa nhà cao tầng kia, đó là một ngôi nhà rất cũ, khi đi bộ ở hành lang có thể ngửi thấy mùi mốc meo, đồ trang trí của ngôi nhà là từ những năm tám mươi của thế kỷ trước, sống ở đó em có thể nhìn thấy bụi trên trần nhà rơi xuống."

"Đây là Bắc Kinh? Lão Trần, anh đang nói đến những khu dân cư mà chim chóc còn không thèm đi ị đấy à?” Diệp Sơ Ảnh mở miệng nói.

"Không." Trần Vũ Thực vỗ vỗ vai Diệp Sơ Ảnh: "Cho dù là phòng dột nát như vậy, để có thể thuê được một phòng đơn rất nhỏ thì cũng phải mất ít nhất hơn hai ngàn."

Diệp Sơ Ảnh há to miệng hơn.

Trần Vũ Thực mỉm cười nhìn về phía trước, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, xúc động nói: "Đây chính là Bắc Kinh."

"Lão Trần, anh đã từng sống trong ngôi nhà như vậy chưa?" Diệp Sơ Ảnh tò mò hỏi.

Trần Vũ Thực gật đầu: "Từng sống, khi vừa tốt nghiệp, anh cũng sống trong một ngôi nhà như vậy. Một phòng khách hai phòng ngủ bình thường được chia thành các phòng đơn nhỏ bởi một công ty trung gian, trong đó năm gia đình sống. Sáng sớm lúc thức dậy, anh phải cấp tốc đi vệ sinh, căn phòng đầy nấm, bên cạnh có một cặp vợ chồng nhỏ cãi nhau mỗi ngày, khiến đêm nào anh cũng không ngủ ngon. Mà thôi không nhắc nữa, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng."

"Em không muốn sống trong một ngôi nhà như vậy..." Diệp Sơ Ảnh có một linh cảm đáng sợ trong lòng, mặc dù hiện tại cô đang sống trong một ký túc xá, nhưng cô dự định ngày mai sẽ bắt đầu tìm nhà, cô chỉ nghĩ đơn giản, thuê một ngôi nhà ở Bắc Kinh là một việc rất dễ dàng.

"À đúng rồi, anh có một đồng nghiệp cũ mới nghỉ việc về quê, nhà cho thuê trước đây của cậu ấy chưa hết hạn nên muốn cho thuê lại. Không phải em sẽ làm ở Đường Nam Sơn sao? Nó gần với chỗ em, để anh nói với cậu ấy, ngày mai em qua đó xem xem. Cậu ta thì chuyển đi rồi, nhưng bạn cùng phòng vẫn ở đấy. Chỗ đó gần cầu An Hà, em đã nghe Tống Đông Nhạc chưa? Là người đã hát "Cô Đông", người ta nói rằng anh ấy đã từng sống ở cầu An Hà."

"Ồ, ồ, ồ, em biết, em biết..." Diệp Sơ Ảnh là một fan hâm mộ nhạc dân ca lúc còn học trường đại học, tại các lễ hội âm nhạc lớn trước khi "Cô Đông" bị lãng quên cô đã từng hát những bản hit của Tống Đông Nhạc, lúc cô mới nói được một nửa, cô nhìn thấy một người ở bên cạnh lao tới. Cô vội vàng né tránh, nhưng người đàn ông kia đã nắm lấy tay cô.

Diệp Sơ Ảnh cúi xuống nhìn, chỉ thấy một thanh niên trông hơi gầy, ước chừng cũng xấp xỉ tuổi mình, tóc hơi lộn xộn, tóc mái hơi dài che mắt, mặt đỏ bừng, thoạt nhìn như đang say rượu.

Vừa ôm được Diệp Sơ Ảnh, anh ta đã ngã quỵ xuống, lẩm bẩm: "Đừng bỏ anh, đừng đi."

Diệp Sơ Ảnh sửng sốt, dường như những người xung quanh là bạn của anh ta nên chạy tới, nhìn thấy anh ta đang ôm Diệp Sơ Ảnh lẩm bẩm một mình, không biết có nên tiến lên kéo anh ta ra khỏi người cô hay không. Trần Vũ Thực đứng sang một bên, do dự không biết có nên đuổi tên say rượu này ra khỏi Diệp Sơ Ảnh hay không.

Diệp Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, giọng điệu đau khổ, ánh mắt cầu xin khiến cô không khỏi cảm thấy thương hại, bất lực vỗ vỗ vai chàng trai, nói: "Được rồi, tôi không đi, tôi sẽ không rời đi. Nhưng đầu tiên buông tay tôi ra đã."

Chàng trai càng khóc dữ dội hơn, nắm chặt tay Diệp Sơ Ảnh: "Em nói khi lần đầu yêu ai đó, họ nghĩ sẽ yêu nhau cả đời, họ khao khát được ở bên cạnh nhau cả trăm năm. Nhưng chỉ cần là người sống, một ngày nào đó em sẽ cảm thấy buồn chán. Buồn chán đến nỗi không muốn nghe điện thoại của anh, không cả muốn nghe giọng nói của anh, không muốn nhìn thấy anh, thậm chí nghĩ về anh em cũng cảm thấy mệt mỏi và cáu kỉnh. Em đã từng muốn ở bên anh rất nhiều, nhưng bây giờ khi anh nhìn em, bất kể anh nhìn em như thế nào, em cũng thấy khó chịu là sao. Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tại sao em phải rời xa anh?"

"Cái này..." Diệp Sơ Ảnh sửng sốt: "Cái này tôi cũng không biết."

"Ừ, em không biết, đến chính anh cũng không biết." Chàng trai buông tay Diệp Sơ Ảnh ra, cả người ngã xuống đất, ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời.