Chương 2

Nói xong, ông đứng dậy, vỗ vỗ vai Diệp Sơ Ảnh rồi đi vào phòng sách.

Diệp Sơ Ảnh có chút bất lực, nhìn mẹ rồi thở dài: "Mẹ xem cha con đi, con nói chuyện với cha suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng cha lại không hề lung lay, vậy mà lúc nghe Lão Trần cũng ở Bắc Kinh, ông ấy lập tức mủi lòng, con nghĩ lão Trần mới là con ruột của cha."

"Con đừng nói nhảm nữa." Mẹ Diệp mỉm cười: "Cha con chỉ muốn nhìn thấy sự quyết tâm của con, nếu nói con vài câu mà con đã bỏ cuộc, vậy thì chúng ta không cần lo lắng nữa. Người ta nói rằng cha mẹ đều muốn con cái của họ sống tốt, nhưng ở lại thành phố nhỏ này nhiều năm, ông ấy cũng rất đau khổ, ông ấy vẫn hy vọng con gái mình có thể hoàn thành những gì mà ông ấy chưa thể làm?"

"Mẹ." Diệp Sơ Ảnh chạy tới ôm eo bà: "Con gái sẽ không khiến mẹ thất vọng."

"Ừ…ừ. Con ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nhưng mà..." Mẹ Diệp đột nhiên đổi giọng: "Thằng bé Vũ Thực kia thật sự rất ngoan, con có muốn..."

"Con đi đây." Diệp Sơ Ảnh lập tức buông mẹ mình ra, chạy về phòng như thể đang chạy trốn.

Sau một hồi tìm hiểu về Bắc Kinh, cô sắp xếp hành lý rồi bay nửa cái bản đồ Trung Quốc để đến đây.

Diệp Sơ Ảnh kéo vali đi một cây số, cuối cùng cũng đến được trước cửa ký túc xá mà cô đã thuê trước đó, trước cửa có một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề đang đứng vẫy tay với cô. Diệp Sơ Ảnh vội vàng chạy về phía trước, ngọt ngào nói: "Lão Trần!"

Đây là Trần Vũ Thực, con trai của hiệu trưởng Trần - người từng là hiệu trưởng của trường trung học, đây cũng chính là người mà cha cô gọi là "học sinh tài năng nhất mà ông đã gặp trong suốt 20 năm giảng dạy của mình." Một sinh viên có thành tích xuất sắc, vừa tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh đã ngay lập tức vào làm cho một công ty Internet hàng đầu cả nước, sau ba năm làm việc chăm chỉ thì hiện tại anh đã từ chức để thành lập công ty riêng, mẫu người như anh chính là người chiến thắng cuộc đời.

Hai người lớn lên cùng nhau cũng được coi là thanh mai trúc mã, mỗi ngày Trần Vũ Thực đều đạp xe đưa Diệp Sơ Ảnh đến trường trung học trước, sau đó mới đạp xe đi đến trường học của mình, cộng thêm hai người đều học giỏi lại còn là thanh mai trúc mã nên người lớn ai cũng nghĩ hai người có tình cảm với nhau...

Dù sao Diệp Sơ Ảnh cũng không thích. Anh trai Trần Vũ Thực ở trước mặt cô mặc một bộ vest thẳng tắp, trên gương mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười tao nhã, đó là kiểu người mà bất bì cô gái nào cũng thích, nhưng anh ấy lại cố gắng che dấu đi vẻ đẹp này. Diệp Sơ Ảnh nhìn vào ánh mắt của lão Trần, ánh mắt cong cong, nhưng trong lòng cô lại âm thầm phàn nàn.

"Đừng giả vờ nữa, lão Trần cái gì chứ? Anh sẽ nôn mất.” Trần Vũ Thực vươn tay vỗ vào đầu Diệp Sơ Ảnh.

"Được rồi, lão Trần. Anh tính cho em ăn gì?” Diệp Sơ Ảnh lè lưỡi. Đúng vậy, Trần Vũ Thực vẫn luôn bị cô gọi là lão Trần, bởi vì cô cảm thấy Trần Vũ Thực từ nhỏ đã rất cổ hủ, không cười, đặc biệt xứng đáng với danh hiệu lão Trần.

Trần Vũ Thực suy nghĩ một hồi: "Gần Cổ Mạo có một tiệm buffet ngon, còn có một nhà hàng Tây Ban Nha..."

“Em muốn ăn shabu-shabu*!"

Chú thích: Shabu-shabu (tiếng Nhật: しゃぶしゃぶ, chuyển tự shabushabu) là một món lẩu nabemono Nhật Bản gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm. Thuật ngữ này là một từ tượng thanh, bắt nguồn từ âm thanh phát ra khi các thành phần được khuấy trong nồi nấu.

"Được rồi, đi thôi.”

"Này, sao anh lại nói người Bắc Kinh rất thích sốt mè?" Diệp Sơ Ảnh cho một miếng thịt bò vào nước sốt mè rồi khuấy đều, sau khi nếm thử, cô lắc đầu có chút chán ghét nói: "Không ngon. Anh, lấy cho em nước sốt hoisin*."

Chú thích: Hoisin Sauce là một loại nước xốt được sử dụng để làm gia tăng thêm hương vị đậm đà cho món ăn, nước sốt có dạng hơi sánh, đặc, có màu nâu hơi sẫm màu. Nước sốt Hoisin Sauce mang hương vị mằn mặn, ngọt dịu nhẹ và thêm chút vị cay cay bắt vị.

Trần Vũ Thực thở dài, anh đau khổ sờ quần áo, chắc chắn lúc về sẽ ám mùi lẩu rồi.

"Lão Trần, ăn đi, ăn đi, ăn đi." Diệp Sơ Ảnh nhiệt tình gắp một miếng thịt bò cho anh.

"Được rồi." Trần Vũ Thực cuối cùng cũng từ bỏ kháng cự, vùi mình vào ăn: "Nói đi, Sơ Ảnh, lát nữa em muốn đi đâu chơi?"

"Trung tâm Thương mại Thế giới, trước đây em đã thấy người ta cầu hôn ở đó, em muốn đi xem." Diệp Sơ Ảnh nói.

Trần Vũ Thực gật đầu: "Được rồi, chỗ đó cũng chỉ là một nơi bình thường."

"Sao anh có thể nói như vậy chứ, lão Trần!" Diệp Sơ Ảnh đặt đũa xuống.

"Mau ăn đi,đã muộn rồi, đợi lúc rồi nữa đèn bên phía Thế giới tắt thì em sẽ không nhìn thấy mấy toà nhà lãng mạn được." Trần Vũ Thực vội vàng đổi chủ đề.

"Ồ." Diệp Sơ Ảnh vẫy tay với người phục vụ: "Phục vụ, thêm một chai Hoisin!"