Chương 1

Bắc Kinh trông như thế nào?

Trong sách viết: Bắc Kinh là một thành phố xoa hoa phồn vinh, nơi mà ngay cả khi bạn hét lên trên đường cũng không ai để ý đến bạn.

Nhưng Diệp Sơ Ảnh vẫn mãi tin một điều trong lòng, đó chính là: Chỉ cần bạn hét đủ lớn, bạn luôn có thể nghe thấy tiếng vọng của mình.

"Bắc Kinh! Tôi đến đây!” Diệp Sơ Ảnh kéo vali đi bên đường, bây giờ đã là cuối tháng hai. Lúc còn ở phía Nam, cô đã mặc một chiếc áo khoác mỏng rồi, nhưng khi đến Bắc Kinh cô vẫn phải mặc thêm chiếc áo bông nữa. Cô thở ra một hơi, lúc nhìn thấy hơi lạnh thoát ra từ miệng, đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt mà chân thực rằng cuối cùng cô đã đến phía Bắc, cô không nhịn được mà hét lên.

Kết quả, mọi người trên đường đều quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt của họ dường như đã nói rõ suy nghĩ lúc này của họ: Cô gái này bị điên à?

Quả nhiên sách vở cũng chỉ gạt người! Bắc Kinh cũng giống như bất kỳ thành phố nào khác, cũng là nơi mà khi bạn đứng giữa đường rồi hét lên thì những người qua đường sẽ nhìn bạn với một ánh nhìn xem thường. Diệp Sơ Ảnh nhún nhún vai cười, tiếp tục kéo hành lý đi về phía ký túc xá.

Diệp Sơ Ảnh lớn lên ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Giang Tô, khi lên đại học thì đến thành phố Nam Kinh học, 20 năm đầu chưa từng đặt chân đến phía Bắc, cho dù có đi du lịch cũng chỉ đi xa hơn về phía Nam, lần này cô bất ngờ đến Bắc Kinh, thứ nhất là vì công ty cô sắp thực tập chính là nơi cô khao khát vào được từ khi còn học đại học, thứ hai, cô hy vọng cuộc sống của mình có thể lật sang một trang mới ngày càng tốt lên, rời xa vòng tay của cha mẹ một mình đi khám phá thế giới của riêng mình.

Cho nên trong bữa cơm tối của một hôm nào đó, Diệp Sơ Ảnh nói ra quyết định của mình, cha cô phun đang ăn ăn cũng phải phun vài hột cơm ra: "Cái gì? Con là con gái, làm sao có thể đi xa như vậy được?"

Diệp Sơ Ảnh phồng má nói: "Tại sao! Không phải lúc trẻ cha cũng đến Vân Nam làm lính sao? Con không muốn lúc nào cũng ru rú mãi một nơi. Thế giới rộng lớn như vậy, con muốn đi..."

"Nếu con muốn đi chơi, cha cho con một ít tiền, con chơi chán rồi trở về làm việc cũng không có vấn đề gì." Cha Diệp lập tức bày ra vẻ mặt vui vẻ.

Diệp Sơ Ảnh lắc đầu: "Không phải cha cứ luôn miệng nói con không chịu nổi khó khăn, gian khổ sao? Con thật sự rất muốn ra ngoài để trau dồi bản thân, tại sao cha lại không cho? Ngoài ra, lần này con đến Văn hóa Hoa Đồ, đó là một nơi mà nhiều người Nam Kinh chúng ta mơ ước. Bên cạnh đó, con còn được đi thực tập trước? Có kinh nghiệm thực tập tại một công ty lớn, lúc quay trở về Nam Kinh tìm việc làm chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?"

Thế là, trong hai giờ tiếp theo, Diệp Sơ Ảnh lấy tinh thần chiến đấu đã giúp cô giành giải nhất trong cuộc thi hùng biện của trường, đầu tiên cô nói về tầm ảnh hưởng to lớn của công ty để thuyết phục mọi người, sau đó nói về mong muốn theo đuổi ước mơ của mình, thậm chí nói đến mức cảm động rơi cả nước mắt, cô chớp chớp đôi mắt nhìn cha mình.

Cha Diệp là ai? Ông là trưởng khoa giảng dạy của trường, là người nổi tiếng cứng mềm đều không ăn, ông thở dài vẻ mặt trông rất nghiêm túc: "Haizz, nếu là con của nhà chú Vương bên cạnh nói có lẽ cha sẽ cảm động đến khóc rồi nói với con: “Đi đi, những người trẻ tuổi như các con nên cố gắng theo đuổi giấc mơ của mình." Nhưng con là con gái của cha, cha..."

Cha, chú hàng xóm bên cạnh rõ ràng là họ Lý mà? Gần đây cha đọc truyện cười trên Weibo nhiều quá, cứ gọi chú Vương bên cạnh như thế này có ổn không? Diệp Sơ Ảnh phàn nàn trong lòng, nhưng nhìn bề ngoài cô vẫn giống như đang lắng nghe cẩn thận, dù sao cha cô cũng quyết định mọi chuyện trong gia đình, cô không thể tùy ý xúc phạm.

Lúc này, mẹ Diệp vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Thật ra cho con đến Bắc Kinh không phải là không có người chăm sóc con, không phải con trai của hiệu trưởng Trần cũng đang làm việc ở Bắc Kinh sao? Thằng nhóc đó rất được cũng rất đáng tin cậy, nếu Sơ Ảnh thật sự muốn đến Bắc Kinh, nhờ thằng bé quan tâm một chút chẳng phải là xong sao?"

"Trần Vũ Thực?" Diệp Sơ Ảnh nhìn cha mình ngồi đối diện đang cau mày, sau khi nghĩ một lúc liền mỉm cười: "Đúng vậy, tôi thật là, vậy mà lại quên mất. Sở Ảnh, con có quen..."

"Con không." Diệp Sơ Ảnh bất lực vỗ trán.

"Không sao, ra ngoài làm quen dần là được rồi." Cha Diệp hoàn toàn phớt lờ ý kiến của cô, tự gật đầu với suy nghĩ của mình.

"Cha, con biết cha đang nghĩ về mấy chuyện đó, nhưng con không..."

Nhưng lúc này đột nhiên cha Diệp không cười nữa, trở lại dáng vẻ nghiêm túc liếc nhìn Diệp Sơ Ảnh khiến cô sợ đến mức không dám nói nữa: "Sơ Ảnh, đây là lần đầu tiên con đưa ra quyết định lớn như vậy, cha sẽ không phản đối con nữa. Tất nhiên, cha mẹ muốn con sống tốt, nhưng nếu con thực sự muốn đến Bắc Kinh thì phải đạt được thành tựu rồi hãy quay về.”