Sự ngạc nhiên trong mắt Hạ Vũ lóe lên, sau đó lại lộ ra một nụ cười có phần mơ hồ không rõ, gãi gãi đầu: "Hôm qua cô mới nói cái gì ấy nhỉ? Duyên phận thật tuyệt?"
"Nghiệt duyên!" Diệp Sơ Ảnh lẳng lặng đi phía sau Hạ Vũ đang cười xấu xa, hung ác nói: "Tuyệt đối là nghiệt duyên!" Lúc này Hứa Nhu đã hoàn toàn giao phó cô cho vị thầy "Ôn hòa" này rồi trở về phòng làm việc, cô chỉ có thể âm thầm đi theo Hạ Vũ.
Hạ Vũ nhún nhún vai: "Vậy để tôi đi nói chuyện với Hứa Nhu, đổi giáo viên khác cho cô?"
"Chị Vương của bộ phận vườn trường hình như không có thực tập sinh, chị ấy vừa mới đến thời kỳ mãn kinh, hơn nữa quan hệ hộ khẩu trường học của con trai chị ấy còn chưa giải quyết được, cho nên chị ấy căm hận hai từ vườn trường này đến tận xương tủy, nghe nói trong ba tháng thôi đã có bảy thực tập sinh bị đuổi. Tôi nghĩ da mặt cô đủ dày để giữ vững. Dì Phan ở bộ phận hài kịch có vẻ khá ổn, dì vừa ly hôn, tâm trạng không tốt, mấy bộ phim dì làm gần đây không có miếng hài hước nào, tuy rằng chỉ tiếp xúc có một ngày, nhưng tôi nghĩ thật ra dì là một người thích đùa, cho nên đến chỗ bọn họ điều hòa một chút đi. Này...... Hứa Nhu!"
"Khoan!" Diệp Sơ Ảnh che miệng Hạ Vũ, "Chúng ta thỏa thuận đi."
Hạ Vũ đẩy Diệp Sơ Ảnh ra, tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa: "Ai thỏa thuận với cô, tôi không buôn bán."
"Bán cái đầu quỷ nhà anh!" Diệp Sơ Ảnh đá một chân qua.
Hạ Vũ né tránh nói: "Nói, thỏa thuận gì?"
"Anh làm thầy giáo của tôi cho thật tốt, giống như chị gái kia vừa nói với tôi vậy đó, một người có tính cách ôn hòa, rất tốt bụng và ấm áp, mấu chốt là mỗi tháng đều phải chấm điểm tối đa cho thực tập sinh!" Diệp Sơ Ảnh đặc biệt nhấn mạnh điểm cuối cùng.
"Ồ, không ngờ trong lòng Hứa Nhu hình tượng của tôi lại hoàn mỹ như vậy đấy. Này, tôi nói tôi đang theo đuổi cô ấy thì sao?"
"Tôi cảm thấy có thể, con người chị gái không tồi, còn xinh đẹp. Này, không đúng!" Diệp Sơ Ảnh tỉnh táo lại, "Đừng có đổi chủ đề."
Hạ Vũ khẽ mỉm cười, mặt lộ vẻ khinh thường: "Nếu tôi làm như vậy, thì cô có thể cho tôi lợi ích gì?"
"Tôi sẽ không nói chuyện của anh cho bọn họ." Diệp Sơ Ảnh lặng lẽ duỗi ra một bàn tay, ngoắc ngón tay.
"Có ý gì?" Hạ Vũ khó hiểu.
"Giỡn mặt hả, anh biết mà!" Ánh mắt Diệp Sơ Ảnh như thiêu đốt, nhìn chằm chằm Hạ Vũ.
"Tôi nghĩ trước kia mình rất có học vấn, cái gì cũng hiểu được một chút. Nhưng ánh mắt của cô mơ mồ quá, tôi không hiểu. Có thể nói rõ được không?" Hạ Vũ cau mày, càng thêm khó hiểu.
"Giả ngu!" Diệp Sơ Ảnh dậm chân, "Là chuyện đó đó..."
Hạ Vũ bất lực xòe hai tay: "Không phải chúng ta mới quen nhau có một ngày sao, tuy rằng tôi đã làm một số chuyện khó coi, nhưng có chuyện gì không nên biết đâu."
Diệp Sơ Ảnh nhìn Hạ Vũ trông như một tên vô lại, cuối cùng không chịu nổi nữa: "Chính là chuyện anh thất tình đó!"
Bầu không khí trong nháy mắt đông cứng, vẻ giễu cợt trên mặt Hạ Vũ đóng băng ở đó.
Một tiếng này của Diệp Sơ Ảnh đã lập tức làm bầu không khí ồn ào ban đầu rơi vào im lặng, người đang nói chuyện công việc đều đặt điện thoại xuống, người đang vội vàng đi qua cũng dừng lại, ngay cả Hứa Nhu vốn đã chạy xa cũng quay đầu lại.
"Ui, cậu thất tình à?" Âm thanh ồn ào đột nhiên vang lên, Diệp Sơ Ảnh dường như nhìn thấy tiếng xì xào quanh quẩn xung quanh văn phòng, trong lòng lộp bộp một tiếng.
"Xong." Tiền thưởng cuối tháng, cơ hội chuyển chính thức, Diệp Sơ Ảnh cảm thấy giấc mơ của mình đã hoàn toàn tan vỡ.
Sắc mặt Hạ Vũ trong nháy mắt cũng trở nên ảm đạm, anh cắn chặt răng, dùng ánh mắt tràn ngập hung ác đẩy lui những lời đàm tiếu trong phòng.
Bọn họ sôi nổi lui ra phía sau, còn không ngừng nhắc mãi: "Ôi, Hạ Vũ dùng ánh mắt đó nhìn mọi người kìa, vậy lời cô gái nhỏ này nói là sự thật rồi?"
Hạ Vũ đột nhiên siết chặt nắm đấm.
"Hạ Vũ, đã lâu không gặp." Một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Khốn kiếp!" Hạ Vũ quay đầu lại quát lên.
"A." Người đàn ông lập tức vui vẻ, "Đứa nhỏ miền nam đã học được cách mắng người ta bằng giọng Bắc Kinh rồi!"
Hạ Vũ ngơ ra, đứng trước mặt anh là một người đàn ông cao to 1 mét 86, để râu quai nón, tóc dài, dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế nổi, gần như chắc chắn là cao thủ có thể tát Hạ Vũ gầy gò lăn quay trên đất. Nhưng Hạ Vũ sợ tất nhiên không phải ngoại hình, mà là thân phận của người đó.
Hứa Ti, sinh năm 1983, là quản lý trẻ nhất kể từ khi thành lập công ty, là người đứng đầu sáu bộ phận và là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Vũ.