Chương 11

Hứa Ti duỗi tay gãi gãi đầu Hạ Vũ: "Thế nào, cậu quay lại chuẩn bị từ chức sao? Trước khi từ chức phải nói bất mãn cho tôi nghe một chút chứ nhỉ?"

Hạ Vũ cúi đầu: "Sếp tha mạng, tôi sai rồi."

Hứa Ti vỗ vỗ đầu anh: "Không cần tha mạng, cậu nghỉ phép một tháng, trong tay tôi có cả một đống lộn xộn, làm việc cho tốt đi. Trước mắt có dự án phim tài liệu chủ đề thanh xuân, lát nữa gửi cho cậu. Ôi, người đẹp này là ai? Cậu đổi bạn gái rồi sao?" Hứa Ti nhìn Diệp Sơ Ảnh đang co rúm một bên.

"Xin chào, tôi là Diệp Sơ Ảnh." Diệp Sơ Ảnh vội vàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Hạ Vũ tức giận gầm lên trong lòng: Cô nên giải thích cô không phải là bạn gái của tôi trước đã! Làm như kiểu ra mắt cha mẹ là thế nào?

Hứa Ti gật đầu: "Không tồi, đẹp hơn người lần trước."

Diệp Sơ Ảnh vẫn mỉm cười ngọt ngào, sau khi đàm phán với Hạ Vũ đã định sẵn là đổ vỡ, cô quyết định lấy lòng vị lãnh chúa trông to hơn Hạ Vũ này.

Hạ Vũ bất lực nên chỉ có thể đích thân giải thích:

"Đây không phải bạn gái tôi, là thực tập sinh mới của tôi."

"Ồ, may mắn dữ ha. Hâm mộ, hâm mộ." Hứa Ti lại gãi gãi đầu Hạ Vũ, xoay người rời đi.

Diệp Sơ Ảnh cũng xoay người chuẩn bị trốn đi.

"Đi đâu?" Hạ Vũ lạnh lùng nói.

Diệp Sơ Ảnh quay đầu lại, giơ tay lên: "Tôi sai rồi."

Hạ Vũ cau mày: "Sai cái đầu cô! Có biết chỗ làm việc ở đâu không? Ở đâu? Ở nhà vệ sinh sao? Đi theo tôi mau."

Diệp Sơ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, tình huống lúc nãy đúng là cửu tử nhất sinh, xem ra vừa rồi là do ông chú hoang dại kia cứu.

Ngay sau đó, Diệp Sơ Ảnh phát hiện độ nổi tiếng của Hạ Vũ quả nhiên rất tốt, các đồng nghiệp xung quanh đều đứng dậy chào hỏi khi nhìn thấy anh, Hạ Vũ giống như anh trai tiếp khách, suốt đoạn đường nhìn thấy ai chào hỏi cũng mỉm cười đáp lại, đương nhiên cũng không ít người đàm tiếu sau lưng, Diệp Sơ Ảnh liếc mắt đã có thể nhìn ra.

Nhưng ngay khi họ lên tiếng: "Hạ Vũ, nghe nói cậu...", Hạ Vũ ngay lập tức lướt nhanh qua bọn họ.

"Làm việc, làm việc!" Hạ Vũ ngồi xuống chỗ làm việc với vẻ mặt sáng chói như ánh mặt trời, "Cảm giác được trở lại làm việc thật tốt!"

Diệp Sơ Ảnh ngồi chéo đối diện Hạ Vũ, nhìn khuôn mặt đầy nắng của anh liền hiểu nhất định là ngụy trang cho người khác thấy. Quả nhiên, nhìn Hạ Vũ tràn đầy ý chí như vậy, rất nhiều đồng nghiệp sắp vây quanh anh đều rút lui.

Hạ Vũ bật máy tính lên, nhìn thấy tài liệu Hứa Ti gửi cho mình, cùng với một tin nhắn: Phim tài liệu về thanh xuân, nội dung không giới hạn, biểu hiện không giới hạn, thời gian có hạn, tiền bạc càng có hạn, nhưng sự sáng tạo là không giới hạn. Cậu nhất định phải cố gắng nha.

Hạ Vũ vuốt trán, lần nào anh cũng sợ nhất là ông chủ nói không có yêu cầu, nội dung tốt, sáng tạo cao. Đó là yêu cầu cao nhất để làm công việc này. Quả nhiên, sau kỳ nghỉ dài như vậy, Hứa Ti không định để anh nghỉ vô ích.

Diệp Sơ Ảnh ngồi đó lo lắng nhìn Hạ Vũ, cái gọi là thực tập sinh, đặc biệt là thực tập sinh ngày đầu tiên đi làm, nếu giáo viên không giao nhiệm vụ cho bạn, vậy bạn chỉ có thể ăn không ngồi rồi. Nhưng từ khi Hạ Vũ ngồi xuống vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lông mày nhíu chặt, không quan tâm đến mình.

Phải một lúc lâu sau, Hạ Vũ mới chú ý tới ánh mắt nóng bỏng kia, cảnh giác liếc nhìn Diệp Sơ Ảnh: "Cô muốn gì?"

Diệp Sơ Ảnh hơi khẩn trương, dù sao bây giờ cũng không phải ở nhà, quan hệ giữa cô với Hạ Vũ không phải bạn cùng phòng oan gia, mà là cấp trên cấp dưới, cô do dự một hồi rồi ấp úng nói: "Cái đó... Buổi trưa... Anh có cần tôi gọi một phần cơm hộp không?"

Hạ Vũ sững sờ một lát, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Chuyện đầu tiên một thực tập sinh làm khi bắt đầu công việc là đặt cơm hộp. Đây là một câu nói rất phổ biến trong ngành truyền thông, có nghĩa là nhiều nơi, đặc biệt là các nhóm chương trình của các đài truyền hình đều làm công việc nặng nhọc nhất, mệt mỏi nhất nhưng không chỉ kỹ năng cho thực tập sinh, mà để họ phụ trách loại nhiệm vụ như đặt cơm hộp này.

Diệp Sơ Ảnh cũng từng thực tập ở đài truyền hình ở Nam Kinh, lúc đầu cô còn tưởng rằng đây đều là ngụy biện lừa gạt sinh viên đại học, cho đến khi cô mang theo 20 hộp cơm trưa và tự mình leo lên sáu tầng thì cuối cùng mới chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Hạ Vũ chỉ vào túi tài liệu mà Diệp Sơ Ảnh lấy từ chỗ Hứa Nhu: "Trong đó chắc là có thể cơm, trên lầu sáu có căn tin. Yên tâm, ở đây không có ai bắt cô đặt cơm hộp đâu. Buổi sáng không có việc gì để làm, nhưng chiều nay tôi sẽ mở họp với một vài đồng nghiệp. Chúng ta cần thực hiện phim tài liệu nhiều tập về chủ đề thanh xuân, lúc đó sẽ thảo luận về chủ đề này."