Chương 6: Ngự thư phòng tương giao cổ.

Bình thường vào giờ này Khang Hi sẽ ở Ngự thư phòng xử lý chính sự, bởi vậy sau khi ra khỏi Từ Ninh Cung Thẩm Kiểu Kiểu trực tiếp đi hướng Càn Thanh cung.

Ngự thư phòng ở phía tây nam Càn Thanh cung, là nơi Khang Hi xử lý chính sự, tiếp kiến đại thần, phi tần hậu cung không có chuyện đều sẽ không tới đây.

Thẩm Kiểu Kiểu cũng định lưu lại hộp thức ăn sẽ đi, nhưng Lý Đức Toàn là một đại tổng quản cơ linh, lập tức mời nàng tiến vào trong điện. Khang Hi nghe được tin nàng lại đây không khỏi có chút kinh ngạc lại sung sướиɠ, hắn còn nghĩ sau chuyện đêm qua dù nàng không tìm cách tránh né mình thì cũng sẽ không tự tìm đến.

“Để nàng vào.”

Dù nguyên nhân là nàng vâng lệnh Thái Hoàng Thái Hậu mang canh của Y Ha Na đến cho hắn cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hắn lúc này.

“Dạ!” Lý Đức Toàn lên tiếng, tự mình ra ngoài mời người tiến vào, sau đó ra hiệu đem người hầu toàn bộ ra ngoài.

Khang Hi tán thưởng nhìn hắn một cái, giơ tay ngăn người đang muốn hành lễ, đồng thời tiếp lấy hộp đồ ăn trong tay nàng.

“Canh là do Y Ha Na tiểu thư làm, Thái Hoàng Thái Hậu để nhi thần đưa lại đây hoàng a mã nếm thử.”

Nàng một mực rũ mắt như là đưới đất có hoa, Khang Hi cuời khẽ một tiếng, kéo nàng đi phía thiên điện, Thẩm Kiểu Kiểu theo bản năng tránh hai cái, thấy tránh không thoát liền kệ hắn đưa tới thiên điện, chờ tới khi hắn đặt hộp đồ ăn lên bàn, nghĩ nghĩ đem hộp mở ra.

Không thể không nói, canh gà này đúng là dùng nhiều nguyên liệu bổ dưỡng nấu thành, vừa mở nắp đã có một cỗ mùi hương nồng đậm bay tới làm Thẩm Kiểu Kiểu không nhịn được nuốt xuống một cái.

“Hoàng a mã nhân lúc còn nóng nhanh dùng đi!”

Thẩm Kiểu Kiểu đem bát canh tới trước mặt hắn nói. Khang Hi cũng không muốn uống canh gà, chỉ là nhìn thấy bộ dáng của nàng chẳng khác nào tiểu hồ ly, lúc này mới bưng chén, ý bảo nàng ngồi đến cạnh mình, dụng muỗng đảo đảo qua một chút, múc một muỗng canh đưa đến bên miệng nàng.

Canh gà này cũng không phải nấu cho nàng uống, thấy hắn đưa lại đây Thẩm Kiểu Kiểu định cự tuyệt, lại vì thiên tính thích ăn gà của hồ ly, miệng lại uống một ngụm.

Khang Hi nhìn nàng tâm khẩu bất nhất lại càng vui vẻ, thấy nàng uống xong hai ngụm canh ánh mắt lại nhìn chằm chằm thịt gà hầm, lại đút cho nàng một khối. một hơi dùng hơn phân nửa chén canh mỗ hồ ly rốt cuộc cảm thấy có điểm không đúng, nàng rõ rang là tới đưa canh sao lại thành ra ăn đến không ngừng miệng. Thẩm Kiểu Kiểu ngước mắt nói:

“Ta…. Ta đã giúp Hoàng a mã thử qua, canh này hương vị thật không tồi, hoàng a mã nhân lúc còn nóng liền dùng đi.”

“Trẫm không thích cái này, người nếu không ăn thì để người mang xuống đi.”

Khang Hi dứt lời nhìn thấy nàng một bộ biểu tình rối rắm, lại bắt đàu đút cho nàng, giống như chỉ cần nhìn nàng ăn tâm tình hắn sẽ đặc biệt tốt.

Dù sao hắn cũng không ăn, canh kia vẫn là đừng lãng phí! Sau khi giúp mình tìm cái cỗ, mỗ hồ ly lại tiếp tục ăn, ăn đến mất hình tượng, còn sai người lúc là miếng nấm, lúc lại khối thịt.

Chờ tới khi Khang Hi phản ứng lại, một chung canh gà lớn toàn bộ đã vào bụng nàng đến xươn cũng không dư lại. Nghĩ đến vừa rồi Lý Đức Toàn báo sang nay nàng đã dùng thiện không ít, Khang Hi tức khắc lo lắng đem người ôm đến trong ngực, giúp nàng xoa bụng hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không?”

Bụng được ăn đến thoải mái như được nằm phời nắng dưới mặt trời, Thẩm Kiểu Kiểu lười biếng dựa đàu vào ngực hắn lắc lắc đầu.

Nhìn người trong ngực như không có xương sống mềm mại dựa vào ngực mình, một bộ dáng hoàn toàn tin cậy Khang Hi không khỏi bật cười, không nghĩ tới người ngày xưa thoạt nhìn đoan trang, sau khi ăn no lại có bộ dáng đáng yêu như vậy.

“Ngoan bảo.”

Tuy nàng không cảm thấy không thoải mái, Khang Hi vẫn duỗi tay giúp nàng xoa bụng, sau đó ghé bên tai nàng gọi một tiếng.

“Ân?”

Được xoa đến thoải mái, người trong lòng khẽ hừ ra một tiếng giọng mũi. Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Khang Hi vốn tâm ý viên mãn nơi nào chịu được loại âm thanh này.

“Ngươi uống hêt canh gà của trẫm rồi, lấy gì đền trả trẫm?”

Cái gì? Thẩm Kiểu Kiểu mở mắt, hoài nghi có phải mình nghe lầm, vẻ mặt “Không phải ngươi nói không thích uống?”

Khang Hi lại một bộ xem không hiểu bộ dáng của nàng:

“Liền mang chính ngươi tới đền trẫm đi.”

Muốn cứ việc nói thẳng, ngươi là hoàng đế, ta còn dám cự tuyệt chắc, lại còn diễn kịch! Thẩm Kiểu Kiểu không nói lại ở khi hắn hôn lại, không phối hợp né tránh.

“Canh đã cho người uống hết, trẫm nếm thử một chút lại không được?”

Khang Hi hài hước nói một câu, không nặng không nhẹ cắn lên cằm nàng một ngụm, đến khi nàng bị đau khẽ nhếch môi liền hôn thật sau một cái.

“Qủa thật hương vị không tồi.”

Khang Hi cười nói, lại không biết hắn là đang nói canh hay vẫn là nói người.

Rốt cuộc địa điểm không thích hợp, Khang Hi một bên hôn nàng, một bên giải khai y phục của nàng lại không hoàn toàn cởi hết.

“Ngô ân……”

Cảm nhận đôi tay rắn chắc xoa lên ngực mình, hai ngón tay kẹp lộng trên đỉnh thù du, Thẩm Kiểu Kiểu không tự chủ phát ra giọng mũi kiều mị, vô ý đĩnh thân đem kiều nhũ càng hướng tới tay hắn.

Nhìn nàng bộ dáng xuân ý tràn lan, nơi đó của Khang Hy cũng đã cao cao đỉnh quàn, bị rói cuộc đến cực kỳ khó chịu, bởi vậy một bên âu yếm thân thể nàng, một bên kéo tay nàng giúp mình giải khai ra tới, lại ở nơi mềm mại của nàng, cọ xát.

“Ân……”

Địa phương mẫn cảm bị lửa nóng của hắn cọ sát, vừa nóng lại ngứa, Thẩm Kiểu Kiểu khó chịu lui về phía sau, lại bị hắn đuổi theo đỉnh đỉnh lên.

“Hoàng a mã….. Ngô……”

Thẩm Kiểu Kiểu duỗi tay đẩy ngực hắn, lại bị hắn bắt lấy đưa ra sau lung. Hoa huyệt bị cọ một hồi lâu đã phun ra rất nhiều hoa dịch, Thẩm Kiểu Kiểu bắt đầu cảm thấy nơi nào hư không, không khỏi vô thố kêu lên, vặn vẹo hai chân.

“Ngoan bảo, mở chân ra, trẫm làm ngươi thoải mái.”

Khang Hy nhìn nàng động tình, vừa dụ dỗ vừa hướng chân nàng sang hai bên, duỗi tay tìm được hạt châu trên hoa huyệt khi nặng khi nhẹ miết, sau khi nàng tới một lần mới đọng thân một, cắm vào chốn đào nguyên chặt chẽ ấm áp.

“Thảo mái không?”

Không nghe thấy nàng trả lời, Khang Hy vùi đầu ngậm lấy một viên thù du, lại cắи ʍút̼ lại liếʍ, đồng thời đôi tay bóp eo nàng, dùng sức nâng lên hạ xuống, thẳng đến khi nàng kiều suyễn không ngừng. Cứ thao lộng như vậy, Khang Hy cảm thấy tư thế này không thoải mái, liền ôm người đứng lên.

“A…..”

Thẩm Kiểu Kiểu đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ đột nhiên bị nâng lên cao, hoảng sợ, tay chân cùng lúc ôm chặt hắn mới nhẹm thở ra, lên án:

“Hoàng a mã…..”

“Ngoan, trẫm đột nhiên nhớ tới còn mấy sổ con quan trọng chưa phê.”

Khang Hy hôn lên mạt nàng trấn an. Thẩm Kiểu Kiểu âm thầm trợn mắt, có quỷ mới tin hắn, trên mặt lại vì tư thế giao hợp của bọn họ lúc này mà xấu hổ rũ mắt không dám nhìn thẳng.

Khang Hy há mồm ngậm lấy vành tai ửng đỏ của nàng, quả nhiên bắt đầu ôm nàng đi ra ngoài, tư thế này vốn khẩn, theo bước chân hắn đi lại, lại càng khiến hơi thở hai người bắt đầu gấp lên.

“Thoải mái hay không?”

Khang Hy vừa đi vừa thao lại lần nữa hỏi tới.

Thẩm Kiểu Kiểu bị làm đến vui sướиɠ chịu nổi, làm sao còn rảnh đáp lại hắn, trong miệng “Ân ân a a” kêu không ngừng.

Như vậy đáp án tự nhiên không nói cũng biết.

Khang Hy sung sướиɠ khẽ cười một tiếng, giơ tay phát nhẹ lên kiều mông nàng một cái, sau đó lại tiếp tục đi lên.

“Nha…..”

Thẩm Kiểu Kiểu kinh hô một tiếng, lặng lẽ trừng mắt nhìn hắn.

Sau khi mang nàng đi một vòng lớn quanh thiên điện, người vừa nói muốn phê sổ con lại không vội ngồi vào bàn mà mang nàng tiếp tục đi lại, thẳng đến khi nàng run rẩy tả ra tới, mới không nhanh không chậm bước lên mấy bậc thang, ngồi sau bàn.

Thẩm Kiểu Kiểu dựa trong ngực hắn, chaamjraix hồi phục từ sau cao trào, đưa mắt nhìn tới lại thật sự thấy hắn cầm bút xử lí sổ con, biểu tình như gặp phải quỷ.

“Hoàng a mã…..

Nàng gọi nhẹ một tiếng muốn nhắc nhở hắn, muốn hắn trước tiên đem vật kia rút ra ngoài hắn lại cho nàng ánh mắt “Ngoan một chút” rồi không lên tiếng.

Hừ, dù sao ta cũng đã thoải mái, mặc kệ ngươi!

Sau khi chửi thầm một câu, Thẩm Kiểu Kiểu lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng mà, sau khi nhắm mắt, ngũ quan lại càng trở nên mẫn cảm, cảm giác tồn tại cua vật trướng nóng trong thâm thể lại càng rõ, thân thể mới vừa qua cao trào nào có chịu được, cứ vậy một hồi lại cảm thấy khó chịu.

Lúc đầu Thẩm Kiểu Kiểu còn nỗ lực làm ngơ, kat sau liền không nhịn được nhẹ nhàng động thân, lại gãi không đúng chỗ ngứa cảm giác càng ngày cnagf thêm khổ sở.

“Hoàng a mã….” Thẩm Kiểu Kiểu không kiên trì nổi, lại kêu lên.

“Thế nào?”

Thấy Khang Hy đã rõ còn vờ hỏi, trong lòng nàng bực cực kỳ lại không thể không chủ động yêu cầu:

“Khó chịu, người động một cái……”

“Hoàng a mã còn đang bận, tự ngươi động tới.”

Khang Hy mang bộ dáng nghiêm trang, chỉ là trên trán thỉnh thoảng lại chảy xuống mồ hôi, bại lộ trong hắn có bao nhiêu khó chịu.

Nhìn đống sổ con trước mặt hắn cả một buổi sang cũng chỉ có chữ “đã duyệt” Thẩm Kiểu Kiểu trong lòng cười hắn một tiếng lại vẫn vòng tay ôm lấy cổ hắn, tự mình bắt đầu động.

“Ân…… a……. Ngô……. A……”

Tự lực cánh sinh lại có một loại kɧoáı ©ảʍ khác, Thẩm Kiểu Kiểu một bên lên xuống, không áp lực rêи ɾỉ lên. Nhìn đôi thỏ trước ngực nàng phập phộng nhộn nhạo Khang Hy đổi một chiếc bút sạc, dùng ngòi bút nhẹ phất trên điểm thù du đỏ hồng.

“A……”

Trước ngực truyền đến kɧoáı ©ảʍ làm thân thể Thẩm Kiểu Kiểu nháy mắt mềm xuống, cảm giác nửa vời khó chịu, nàng chủ động hôn lên người hắn. Khang Hy vốn đã nhịn đến khó khăn lại được nàng chủ động yêu thương, lập tức buông bút, đem tất cả đồ trên bàn đẩy đến một góc, đặt người lên mãnh liệt ra vào.

“A……. Ân……”

“Ngoan bảo, thoải mái không?”

“Ân…. Thư……. A…….. Thoải mái a……”

“Ngô….. Chậm một chút….. Ân a………”