Chương 2: Một đêm mộng xuân vô ngân

Thân phận thái tử phi này cũng coi như cao nhất trong hậu cung, bởi vậy trừ bỏ có chút nhàm chán thì cuộc sống hang ngày của nàng trôi qua cũng xem như không tồi.

Tuy rằng thái tử vẫn như cũ sủng ái trắc phúc tấn, thái tử phi chân chính vẫn thể hiện thư thái thì thay bằng Thẩm Kiểu Kiểu sẽ càng không lấy mặt nóng dán mông lạnh. Rốt cuộc long khí trên ngườu thái tử cũng cự kỳ loãng, không cần thiết phải đi lấy lòng.

Nghĩ đến long khí, Thẩm Kiểu Kiểu không khỏi nghĩ tới Khang Hi, người kia mới là long khí như suối!

Ngày qua ngày nhàm chán như vậy, không tìm chuyện để làm thì thật là khó trôi qua! Con mắt đen lúng liếng của Thẩm Kiểu Kiểu chuyển động, cong môi nở nụ cười.

Lại nói tiếp, tuy than phận thía tử phi được ở lại trong cung nhưng khả năng Thẩm Kiểu Kiểu được nhìn thấy Khang Ki lại rất ít. Nhưng đó là trước kia, đổi thành Thẩm Kiểu Kiểu nàng lại đây, bằng khả năng siêu cường cùng năng lực nghe ngóng của động vật, trong cung này chỉ cần là chuyện nàng muốn biết liền không thể không biết, bởi vậy để tạo chút cơ hội gặp Khang Hi cũng không làm khó nàng.

Mà chỉ cần gặp mặt, muốn câu dẫn lòng người đối với một hồ ly tinh mà nói căn bản là khả năng thiên phú.

Con người vón có thói hư tật xấu, càng không chiếm được lại càng muốn có, ngày ấy tuy Khang Hi rời đi tìm phi tử khác, nhưng phi tử ngày xưa hắn hợp ý sẽ trở nên nhạt nhẽo, thậm chí trong lòng sẽ có một cỗ hỏa khí không áp được xuống.

Qua thời gian dài đốm lửa này sẽ chậm rãi tan đi, ngược lại trong thời gian ngắn, tại mỗi lần thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu gặp được người kia sẽ làm đốm lửa trong lòng hắn càng lớn dần.

Nhìn tiểu nhân nhi gây họa trong lòng mình vài lần gặp đầu còn có chút kinh hoảng, e lệ, nhưng lâu dần như quên đi sự việc ngày ấy, cử chỉ bình tĩnh đối mặt mình, rõ rang như vậy mới là tốt nhất, trong lòng Khang Hi lại nổi lên tức giận không rõ.

Rừng đào trong ngự hoa viên, nữ tử một thân trang phục Mãn Thanh hồng nhạt đứng dưới gốc đào, mi như thúy vũ, da trắng như tuyết, một trận gió thổi qua, hoa đào như tuyết rơi xuống, nàng tựa như hoa đào tiên tử.

“Ngươi sao lại một mình ở chỗ này? Là người bên cạnh không tận tâm?”

Khang Hi hơi nhíu mi, liền thấy nhân nhi dưới tàng hoa nhìn lại đây, hướng mình nở nụ cười xinh xắn, thật sự là như hoa sen trong hồ.

Đợi đến khi phản ứng lại, Khang Hi đã tới trước mặt nàng, giơ tay xoa gương mặt nõn nà, thấy nàng chỉ e lệ cúi đầu không nhịn được mà nâng cằm nàng, hôn lên.

Trong nháy mắt đôi môi tiếp xúc, Khang Hi thỏa mãn than một tiếng, lưỡi nóng bỏng đẩy đôi môi mà chui vào, câu lấy lưỡi nàng đang muốn tránh mà dây dưa.

Nhân nhi vừa mềm lại ngọt khiến Khang Hi thực muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, tay ôm nagf càng them dùng sức, hận không thể đêm người nhập vào thân thể.

“Ngô……. Ân……”

Thẳng đến khi cảm giác nhân nhi trong ngực có chút thở không nổi, Khang Hi mới hơi buông nàng ra, môi theo cằm nàng, dừng lại ở vành tai, cổ, xương quai xanh, đồng thời đôi tay cũng không ngừng nghỉ, một tay vuốt phía sai lung, một tay đã chui vào áσ ɭóŧ.

“Không cần……”

Âm thanh cự tuyệt kiều nhẹ tựa rêи ɾỉ, Khang Hi cũng không để trong lòng, lại ngầng đầu hôn môi nàng:

“Ngoan, làm trẫm thương ngươi.”

Nói xong đã giải khai áo ngoài của nàng, hôn đến đầu vai mượt mà, xúc cảm mềm mại trơn trượt kia khiến hắn lưu luyến không thôi, nhịn không được dùng chút lực, để lại một chuỗi dấu hôn màu đỏ.

“Ân a…….”

Nghe thanh âm kiều suyễn của nàng, hơi thở Khang Hi càng thêm nặng, một bên sờ đến trước ngực mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái, lại niết lấy một viên thù du đùa bỡn.

“A….. Không cần….. A……”

Nhìn nhân nhi trong ngực đỏ bừng đôi mắt, bị mình làm cho gương mặt ửng hồng tựa hoa đào, cổ họng Khang Hi lên xuống, động tác có chút vội vàng đem đồ trên người nàng lột xuống, lại kèo tay nàng cởi bỏ đai lung của mình, khiến nàng sờ đến chính mình đã ngạnh đến không được dâng trào.

“Nha!”

Thấy nàng bị dọa đến kinh hô một tiếng lập tức thu hồi tay, Khang Hi cười khẽ một tiếng, tay từ bụng nhỏ của nàng trượt xuống, sờ đến u cốc thần bí kia, ngay sau đó hai ngòn tay sờ soạng, tìm được nơi ẩn dấu viên châu nhỏ vuốt ve, nàng rêи ɾỉ một tiếng liền mèm mại ngã vào trong ngực mình, một bên mang tay nàng thoáng an ủi chính mình, một bên thăm dò u cốc, cảm giác được nàng ướŧ áŧ ngón tay liền thử duỗi đi vào, hoặc nông hoặc sâu bắt đầu trêu trọc.

“Ân a……”

Cảm giác người trong l*иg ngực mãnh liệt run rẩy một chút, trong u cốc liền phun ra một dòng nước trơn trượt, Khang Hi không thể nhẫn nại nữa, để tay nàng vòng lên ôm lấy cổ mình, dùng nóng bỏng dâng trào của mình thay thế ngón tay đưa vào u cốc.

“A…... Hoàng a mã…..”

Bị u cốc nóng ấm lại chặt chẽ gắt gao vậy lấy, thể xác và tinh thần đồng thời được thỏa mãn, Khang Hi hôn mặt nàng, nghe đến tiếng kêu đè nén, kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ trào lên làm động tác của hắn càng mãnh liệt.

“Ân a….. Từ bỏ….. Hoàng a mã…..”

“Hoàng thượng, đến giờ vào triều sớm”

Ngay khi Khang Hi một tay bóp eo nàng, một tay vuốt ve điểm thù du, động tác đĩnh eo càng lúc càng nhanh, một đạo thanh âm truyền đến, làm hắn giật mình tức khắc tả ra tới.

Hạ thể lạnh lẽo làm Khang Hi tỉnh lại, phản ứng lại mới rồi chỉ là giấc mộng, mà trong mộng có bao nhiêu thỏa mãn lúc này lại có bao nhiêu khó chịu.

“Lăn xuống! Tự mình đi lãnh mười bản tử!” Hoàng để dục cầu bất mãn giận chó đánh mèo nói.